Chương 103: Tớ không có ăn


Nhưng mà, mặc dù Bé cưng tham ăn sẽ biến hóa, nhưng không phải là biến thành mấy loài động vật khác sao, sao lại biến thà8nh người?
Hứa Dật Trình nói:
Những thứ đó đều là suy đoán của người chơi mà thôi, cũng chưa có ai nói nó sẽ không biến3 thành hình người cả.

Trí tuệ của nó cao vậy hả?
Bạch Niệm Niệm lẩm bẩm lầm bầm.

Vụ Văn Tu nhìn Thiên Mao Ma9o, cũng nói trên kênh tổ đội:
Vừa nãy anh đã muốn nói vậy rồi, Niệm Niệm, anh tìm khắp Cửa tiệm sành ăn rồi mà cũng khô6ng tìm thấy đạo cụ nào có thể giúp cho một người chơi ngụy trang hoàn toàn thành một người chơi khác được cả.
Bạch Niệm Niệm thấy khuôn miệng của Vu Văn Tu đang mấp máy, không biết là đang trò chuyện riêng với người nào, sau đó lại đổi sang kênh tổ đội, nói:
Vừa rồi anh đi hỏi chủ khu vườn kia, cô ấy nói Thiên Mao Mao là Thợ mộc, một nhánh của Thần tượng.
Căn nhà gỗ nhỏ trong khu vườn của cô ấy là do Thiên Mao Mao giúp xây dựng đó.


Vâng.
Cá muối chỉ đáp đơn giản một tiếng.
Thoắt cái Bạch Niệm Niệm liền hiểu ra, vào lúc này Cá muối đang giả mạo
Cá muối bản sao
mà, cho nên không tiện nói chuyện trên kênh tổ đội, nếu không thì người khác thấy khẩu hình nhưng lại không nghe thấy tiếng của cô bé thì sẽ bị lộ tấy ngay.
Ba người lại nhìn cậu bé lớn xác chỉ biết ăn chocolate trước mắt...
Mặc dù thông tin của cậu ta giống y hệt của Thiên Mao Mao, nhưng từ trên xuống dưới trừ nhánh cây bên hông kia ra thì không có nửa điểm nào dính dáng tới
Thợ

A!
Bỗng nhiên Bạch Niệm Niệm lại kêu lên.

Sao vậy?

em có thể truyền tống...
Chẳng bao lâu sau, bên người cô đã tỏa ra một làn sương trắng, cuối cùng thì Cá muối đã trở lại, đầu tiên là chạy thẳng tới
Thiên Mao Mao
, xụ mặt xuống nói:
Thiên Mao Mao, đồ vật trong khu vườn này không phải muốn ăn cái gì là ăn cái đó, biết không?

Thiên Mao Mao
đang ngồi chồm hổm dưới đất nghịch nước, cả khuôn mặt vô cùng tủi thân:
Tớ không có ăn.
Trái tim Cá muối liền trở nên mềm nhũn, giọng nói cũng mềm theo:
Vậy, cậu, nếu như đói muốn ăn cái gì thì phải hỏi mọi người trước, nếu được đồng ý thì mới được ăn, biết không?
Đôi mắt của
Thiên Mao Mao
sáng lên, gật mạnh đầu, đứng lên chạy thẳng tới Bạch Niệm Niệm, khiến Bạch Niệm Niệm sợ hết hồn.

Chị, em đói,

Thiên Mao Mao
nói,
Em có thể ăn con Hỏa Kỳ Lân kia không?
Bạch Niệm Niệm: ??? Cá muối: Đỡ trán.
mộc
cả.

Nhánh cây kia, là thứ dùng để vớt trứng thú cưng đó hả?
Bạch Niệm Niệm nói.
Bọn họ đã mất trứng thú cùng một lần rồi thì hẳn là sẽ không mạo hiểm như vậy nữa.
Nếu như anh đoán không sai thì trứng thú cưng đang ở trên người hai người nọ đấy.

Cũng đúng.
Bạch Niệm Niệm cúi đầu xuống,
Cũng không biết Cá muối cùng bọn họ đến Thức ăn là trời có gặp nguy hiểm hay không, có thể gặp phải người đánh xe đêm hôm đó hay không nữa.

Em không sao.
Giọng nói của Cá muối bỗng nhiên vang lên trong kênh tổ đội.
Hình như trước khi đi, cô bé còn véo tay cậu, ý đó là kêu cậu phải ngoan ngoãn ngồi chờ đừng chạy lung tung, nhưng mà mấy người này cho cậu ăn trứng rất ngon, vả lại cũng không trói cậu lại giống như những người khác, lại còn cùng Cá muối đi cứu cậu nữa, cho nên cậu cho rằng bọn họ là người tốt, tỉnh tỉnh mê mê mới đi cùng bọn họ.
Nhưng mà bây giờ, bọn họ muốn dẫn cậu đi đâu đây?
Bọn tôi phải dẫn cậu đi tìm Cá muối.
Hứa Dật Trình nói.

Sao vậy Niệm Niệm?
Hứa Dật Trình cùng Vu Văn Tu hỏi cùng một lúc, sau đó hai người lại nhìn lướt qua nhau rồi mỗi người đều dời ánh mắt đi, ân cần nhìn Bạch Niệm Niệm
Nếu như cậu ấy thật sự là Bé cưng tham ăn thì có phải là trứng thú cưng mà hai người ban nãy dùng để dụ dỗ cậu ấy còn chôn trong khu vườn đó không?
Hứa Dật Trình sững sờ, mặc dù đã nghe Bạch Niệm Niệm kể lại cả quá trình rồi, nhưng hắn cũng không được tận mắt nhìn thấy cho nên cũng không dám kết luận bừa bãi.
Vụ Văn Tu lại nói:
Sẽ không dấu.
N5ếu như là đạo cụ cực xịn mà boss rơi ra thì trên bầu trời phải có tin tức mới đúng chứ.
Bạch Niệm Niệm nhớ tới lời mà lúc trước Cá muối đã từng nói, cô bé nói cô bé cũng đã gặp tình huống tương tự bọn họ, còn nói cô bé tìm người chơi đó, những người chơi đó lại không nhận ra cô bé, tính cách cũng giống như đã đổi thành người khác rồi vậy.
Lại nhớ tới thái độ như đối xử với người xa lạ lúc Tiểu Nghệ cuồng bạc hà chào hỏi Thiên Mao Mao...
Bạch Niệm Niệm ngẩng phắt đầu lên, đúng, Cá muối vẫn còn trong tổ đội mà.
Nhưng tại sao vừa rồi bọn họ đã thảo luận cả buổi rồi mà không thấy cô bé nói chuyện chứ?
Không sao cũng mau trở lại đi, bọn anh dẫn Thiên Mao Mao đến khu vườn của Đại Meo đó.
Hứa Dật Trình nói.
Hứa Dật Trình gật đầu nói:
Đúng.
Lúc trước cậu ta biến thân thành Cá muối, là người đầu tiên phát hiện ra trứng thú cưng trong giếng đó.

Cậu ta còn ăn hết tất cả trứng của chúng ta...
khụ, trứng cút nữa.
Vu Văn Tu bổ sung thêm.

Thiên Mao Mao
bị ánh mắt của ba người nhìn chằm chằm, cánh tay dài cùng chân dài ở trong xe ngựa không duỗi ra được cũng hơi khó chịu, ánh mắt cũng lưỡng lự giữa cửa xe cùng cửa sổ xe, giống như đang suy nghĩ đường chạy trốn vậy đó.

Tôi nghĩ chúng ta phải nhanh hơn chút nữa,
Hứa Dật Trinh nói với Vu Văn Tu,
Người chơi ở trên phương tiện giao thông không thể tiếp nhận truyền tổng bạn tốt được.

Ừ.
Vu Văn Tu gật đầu đáp lại, sau đó thao tác trên bề mặt bảng chọn, xe ngựa lập tức chạy với tốc độ nhanh nhất, hì hục lắc lư trên con đường đất của nông thôn.
Đến khi đã tới khu vườn của Meo thật to thật to, Bạch Niệm Niệm đã sắp bị lắc lư mà ói ra luôn rồi.
Bạch Niệm Niệm ngây ngốc mà lắc đầu:
Không, không, không thể...
Nó, nó không ăn được...


À.
Vậy mà
Thiên Mao Mao
chẳng hề nghi ngờ gì cả, cậu ta gật gật đầu, ngồi ngay ngắn lại, nhìn bánh Raindrop trên bả vai Hứa Dật Trình mà nuốt nước miếng, lại nhìn nhìn Hỏa Kỳ Lân bên cạnh Bạch Niệm Niệm, lặng lẽ liếm liếm môi.
Cậu ta cho rằng mình làm như vậy là không ai biết, nhưng những động tác nhỏ này lại bị ba người thu hết vào mắt.

Mấy anh chị...
muốn dẫn em đi đâu?

Thiên Mao Mao
nói,
Cá muối đi đâu rồi?


Bọn chị...
đến rồi...
Bạch Niệm Niệm uể oải nói trên kênh tổ đội,
Cá nhỏ...

À.

Thiên Mao Mao thành thật cúi đầu xuống, lại đi tới bên cạnh Hứa Dật Trình, ngẩng đầu lên, gương mặt tràn ngập chân thành nhìn hắn:
Anh, em đói, em có thể ăn cái bánh Raindrop kia được không?

Ma ma!
Hình như bánh Raindrop có thể nghe hiểu
Thiên Mao Mao
, ngay tức khắc liền nhảy từ trên vai Hứa Dật Trình bắn vào trong ngực Bạch Niệm Niệm.

Vu Văn Tu: Trò, trò vui gì vậy? Bạch Niệm Niệm: Mém nữa là mình đã quên là còn có một bé cưng như vậy rồi...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.