Chương 112: Tôi muốn cao lên


Đủ loại chứng cớ của Vu Văn Tu vừa được đưa ra, có thể nói danh dự của Thức ăn là trời đã bị tụt xuống điểm âm, rất nhiều người8 chơi cùng bài đăng đều tỏ ý chờ bảo trì xong sẽ thối lui bang hội, tiếp đó liền có khá nhiều bang hội bắt đầu quảng cáo, cả b3ài viết liền náo nhiệt lên.

Sắp ăn Tết rồi, mọi người nói chuyện làm việc tựa hồ cũng càng mạnh mẽ dứt khoát hơn bình 9thường nhiều, dường như đều muốn trút hết ác ý cùng không vừa lòng ra ngoài, để hết lại trong năm cũ sắp trôi qua, lấy một diệ6n mạo mới tinh để nghênh đón năm mới đến vậy.

Con đã lớn bằng chị gái kia rồi.
Người bạn nhỏ ấm ức la to.

Đừng ồn ào. Trước khi ra cửa, con đã hứa với mẹ thế nào, đã quên rồi sao? Không tranh cãi không ồn ào, phải làm đứa trẻ ngoan, là ai nói hả? Không được vòi vĩnh đồ, càng không được đòi đồ của người khác, lại là ai nói đây?
Mẹ của người bạn nhỏ giả bộ tức giận.
Nói tới lời nhắn lại, phương pháp mà mẹ của Bạch Niệm Niệm dùng trước đây là viết giấy ghi chú, rồi dùng nam châm đính lên trên tủ lạnh. Nhưng mà, Bạch Niệm Niệm giống cha mình, mỗi lần đều chỉ biết cầm ăn, hoàn toàn không nhìn thấy được lời ghi chú gì đó, cho nên mẹ cô đành phải thay đổi sách lược, dùng bút dạ quang đủ màu sắc còn dư lại lúc Bạch Niệm Niệm học cấp ba viết chữ lên trên gương.
Hôm nay, trên gương là lời nhắn màu đỏ sậm: Bạch Niệm Niệm, cơm nước xong đi tặng đồ cho hai bác của con nha.
Phía dưới còn có một hàng chữ nhỏ, kèm theo là ba dấu chấm than: Hâm nóng cơm lại rồi hãy ăn!!!
Ngoài cửa ra vào có đặt một thùng giấy, bên trong có dầu ăn, còn có các loại đặc sản, đều là quà tặng trên đơn vị của cha mẹ Bạch Niệm Niệm phát, hằng năm cũng sẽ đưa một ít cho những người thân thích.
Bạch Niệm Niệm cơm nước xong, mặc quần áo ủ ấm bản thân lại thật dày, mang theo ví tiền, chìa khóa cùng thẻ xe buýt, ôm thùng giấy ra cửa biếu đồ Tết. Nhà của hai bác nằm ở hai hướng khác nhau của thành phố J, đợi tới khi Bạch Niệm Niệm đưa xong thì đã tới trưa rồi, cô lại được bác giữ lại ăn cơm trưa, chơi một hồi, cho đến buổi chiều mới đi tới siêu thị - nơi mà sáng sớm muốn đi.
Tới gần những ngày cuối năm, trong siêu thị, tiếng người ồn ào, chen chúc nhau, vất vả lắm Bạch Niệm Niệm mới chen tới được lầu ba, khiến cả người nhễ nhại mồ hôi.
Bạch Niệm Niệm xếp hàng cảm thấy buồn tẻ bỗng nhiên nhớ tới một chuyện cười liên quan tới đứa trẻ và siêu thị. Chuyện nói rằng có một người mẹ dẫn đứa trẻ đi dạo siêu thị, lúc đang xếp hàng tính tiền thì gặp được đồng nghiệp. Đồng nghiệp vô cùng khách sáo lấy đồ ăn vặt, lấy đồ uống, tóm đủ loại đồ ăn ngon cho đứa trẻ. Mẹ đứa trẻ rất hứng khởi nói cảm ơn, cho đến cuối cùng tính tiền...
Bạch Niệm Niệm vốn còn muốn cười một cái, kết quả lúc này đứa trẻ kế bên nói một câu, khiến nụ cười của cô bị nghẹn ngược trở lại:

Tại sao lại quên mất chuyện quan trọng như vậy chứ,
Bạch Niệm Niệm tự gõ đầu mình,
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì phải xếp hàng tới khi nào đây.

Bình thường, khu vực bán thuốc lá và rượu của siêu thị đều tính tiền riêng, nhưng quầy thu tiền chỉ có mấy cái như vậy, không giống một hàng dài như ở cửa lớn. Mặc dù đang oán trách bản thân tới trễ, nhưng Bạch Niệm Niệm cũng chỉ có thể chọn nhanh rượu mình muốn, bỏ vào xe đẩy, rồi lại kiên nhẫn xếp hàng mua thuốc lá, tính tiền.

Mẹ, con cũng muốn ăn khoai tây lát.
Một âm thanh non nớt truyền vào trong tai Bạch Niệm Niệm. Cô quay đầu nhìn lại, là một đứa bé trong đội ngũ xếp hàng kế bên, nhìn có vẻ chỉ mới ba bốn tuổi, được mẹ đặt ngồi trong xe đẩy hàng.

Bây giờ con còn nhỏ lắm, chờ tới lúc con lớn như chị gái kia thì mới có thể ăn khoai tây lát.
Mẹ của người bạn nhỏ nói mà cũng không ngẩng đầu lên.
Lầu ba của siêu thị là nơi bán thực phẩm, khắp nơi đều là khách hàng mua sắm đồ Tết, số đông đều là cả nhà cùng tham gia. Tiếng huyên náo giữa tiếng gào to của người bán hàng giảm giá cùng tiếng hét chói tai của đám con nít đan vào cùng một chỗ, những người lớn đều ước gì cũng dùng tiếng quát to để trao đổi với nhau. Bạch Niệm Niệm bịt lỗ tai lại, cảm giác vô cùng đau đầu.
Cô đẩy xe chở hàng, bên trong thả đủ loại đồ ăn vặt, nhiều nhất chính là khô bò, khô mực sợi, đậu phộng, còn có bao lớn bao lớn khoai tây lát của các loại nhãn hiệu. Lúc cô đi tới khu vực dành riêng cho rượu và thuốc lá, nhìn đội ngũ thật dài kia cùng đám người đông nghìn nghịt, cô liền thấy cả người đều sắp mềm thành viên kẹo dẻo rồi.

Ăn Tết rồi... Ăn Tết?!
Bạch Niệm Niệm chợt nhớ tới một chuyện vô cùng 5quan trọng.
Ngày hôm sau, từ sáng sớm Bạch Niệm Niệm đã bò dậy. Cô vốn muốn chạy thẳng tới mục tiêu của mình, nhưng lại phát hiện lời nhắn lại của mẹ đại nhân trên gương.

Nhưng mà, mẹ, bây giờ con đang ngồi, nhìn mới có vẻ nhỏ. Đợi con đứng lên, liền bằng chị gái...

Nếu không phải đang xếp hàng, Bạch Niệm Niệm thật là muốn đào một cái hang rồi trốn vào trong đó cho rồi. Tại sao mọi người đều nhìn chằm chằm vào chiều cao của cô vậy, tại sao! Rõ ràng còn có rất nhiều người không cao bằng cô mà!

Chị ơi, chị có thể nhìn xe giúp em một chút không? Em đi lấy món đồ, sẽ trở lại ngay.
Bạch Niệm Niệm cười híp mắt với mẹ đứa trẻ rồi kêu chị, khiến đối phương mát lòng mát dạ, gật đầu đồng ý ngay. Sau đó, Bạch Niệm Niệm liền chạy đi kéo một thùng sữa bò trở lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.