Chương 151: Vô cùng bình tĩnh





Anh Dật Trình!


Hứa Dật Trình nhét Hứa Dật Sênh vào trong xe, quay đầu lại. Hàn Tiểu Nhã tóc đen váy trắng, giẫm 8lên giày cao gót cùng đuổi theo ra, khiến hắn chẳng hiểu sao lại nghĩ tới con sếu trên mặt tuyết. Đợi tới khi thấy đôi môi đỏ mọng 3của cô ta thì càng cảm thấy giống hơn nữa.

Có thể chạy xe vào không?
Hứa Dật Trình nói.
Hàn Tiểu Nhã ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đè nén lại nội tâm đang nhảy nhót, vô cùng
hiểu chuyện
mà nói:
Ừm... Vào lúc này, có lẽ bên trong đã đậu đầy xe rồi, không thể chạy vào được. Nhà cũ rồi, cho nên cơ sở thiết bị cũng kém, không thể làm gì hơn cả. Nhưng mà không quan trọng đâu anh Dật Trình, tự em có thể đi vào, cảm ơn anh Dật Trình đã đưa em tới nơi này. Vậy em đi vào nhé.


Trễ quá rồi, để tôi đưa cô tới dưới lầu vậy.
Quả nhiên, Hứa Dật Trình đã nói ra những lời mà cô ta mong muốn, cởi dây an toàn ra, đi xuống xe.
Hàn Tiểu Nhã ngượng ngùng cười một tiếng, xấu hổ nói:
Vâng... Địa chỉ này là nhà bà nội em, cách bên này gần hơn chút.

Hứa Dật Trình cũng không khăng khăng đưa cô ta về nhà. Hắn chỉ hỏi thăm sức khỏe người nhà cô ta mấy câu, cô ta cũng cười trả lời cùng hỏi han lại, cuối cùng còn nói:
Tiếc là Tiểu Duy không có ở nhà ăn Tết, cảm thấy có hơi quạnh vắng.


À, đi đâu chơi rồi.
Hứa Dật Trình nói.
Hứa Dật Trình trở lại trong xe, nhân lúc hỏi Hàn Tiểu Nhã phải tới đâu mà cảm nhận sự bao bọc của hệ thống sưởi, cuối cùng thì toàn bộ tế bào trong cả người đã được sống lại.
Hàn Tiểu Nhã nói một cái địa chỉ, Hứa Dật Trình khởi động xe, lái ra một khoảng cách rồi bỗng nhiên nói:
Đã trễ thế này, không về nhà sao?


Anh Dật Trình nhớ nhà em?
Hàn Tiểu Nhã ngạc nhiên nhìn hắn, thấy vẻ mặt của hắn mới chợt nhận ra, người ta nhớ là nhớ, nhưng hỏi như vậy cũng chỉ là đang nói xã giao mà thôi.

Đi vào trong mau đi,
Hứa Dật Trình hất hất cằm,
Bên ngoài lạnh lẽo.

Hàn Tiểu Nhã liền lắc đầu, ngón tay mảnh khảnh tóm lấy tóc xoăn bị gió thổi bay lên, híp mắt cười nói:
Không vào lại đâu, không thú vị, thật ra thì em cũng bị đứa bạn lôi ra ngoài thôi, vốn là đã định rời đi rồi, nhưng lại thấy anh Dật Sênh uống nhiều quá, không yên tâm. Mà trễ thế này rồi, em cũng không dám quấy rầy chú Hứa, cho nên đành phải gọi điện thoại cho anh Dật Trình. Anh Dật Trình, anh mau vào trong xe đi, bên ngoài lạnh thật đó.

Hứa Dật Trình lại nói:
Cô đi đâu, tôi đưa cô đi.

Cô ta khẽ cười, nghe vào có hơi giống
ngâm nga
:
Ai biết được.


Không nói những chuyện này nữa,
Hàn Tiểu Nhã vén một lọn tóc đến sau vành tai, nghiêng người nhìn Hứa Dật Trình,
Anh Dật Trình, anh chuẩn bị cho giải đấu lần này thế nào rồi?

Hứa Dật Trình nhìn phía trước, tập trung lái xe, trả lời lấp lửng sao cũng được:
Còn được.

Lúc này, Hàn Tiểu Nhã mới phát hiện, con đường này hôm nay lại ngắn như vậy, chưa nói mấy câu đã đến nơi rồi.

Ưm... Đúng là chỗ này.
Rõ ràng có thể nghe ra tiếng nói của Hàn Tiểu Nhã mang theo suy sụp.
Hứa Dật Trình nhìn ra phía ngoài, phòng của người gác cổng không có sáng đèn.

Không cần làm phiền anh Dật Trình, em gọi xe là được rồi, nhanh lắm.
Hàn Tiểu Nhã vừa nói, vừa móc điện thoại từ trong túi xách tay ra. Không biết là do lạnh cóng hay là căng thẳng, mà ngón tay thon dài vẫn đang run lên.
Hứa Dật Trình mở cửa xe:
Không sao, đi thôi.

Hàn Tiểu Nhã túm lấy vạt áo của áo khoác, cúi đầu xuống, ánh mắt rũ xuống rồi lại nâng lên mà nhìn hắn, bước
lộp cộp
hai bước ngồi vào ghế lái phụ.

Anh Dật Trình, anh có gì cần giúp đỡ thì cứ nói với em nhé.
Vẻ mặt Hàn Tiểu Nhã rất nghiêm túc,
Mặc dù gần đây Thức ăn là trời gặp phải một ít phiền toái nhỏ, nhưng nguyên liệu nấu ăn cùng dụng cụ đều đầy đủ cả. Chỗ em còn có mấy món dụng cụ có tăng thuộc tính này, cũng có thể đưa cho anh mượn dùng trước.

Hứa Dật Trình khẽ mỉm cười:
Không cần, cảm ơn cô.


Anh Dật Trình, không lẽ anh còn đang giận em hả?
Hàn Tiểu Nhã hỏi một cách dè dặt.

Sao có thể?
Hứa Dật Trình bật cười, quay đầu nhìn cô ta rồi nói,
Trước nay tôi đều không có giận cô.

Hàn Tiểu Nhã dùng đôi mắt to trong veo như nước nhìn chằm chằm hắn, nhưng mà Hứa Dật Trình chỉ là nhìn nhìn cô ta rồi quay đầu về ngay.

Là nơi này sao?
Hứa Dật Trình ngừng hẳn xe trước cửa một khu nhà ở.
Đối với trí tưởng tượng bay cao thình lình xuất hiện này, hắn không biết phải là9m sao, thậm chí còn thấy hơi buồn cười nữa.
Hàn Tiểu Nhã thở hổn hển lại dè dặt chạy tới, thấy chính là vẻ mặt cười như khô6ng cười của Hứa Dật Trình. Cô ta không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, chỉ đưa áo khoác trong ngực về phía trước:
Anh Dật Trình, đâ5y là áo của anh Dật Sênh.


Cảm ơn.
Hứa Dật Trình nhận lấy, Hàn Tiểu Nhã mới lấy một cái áo khoác nhẹ màu trắng khác ở trong ngực phủ thêm lên.

Ở bệnh viện ấy.
Hàn Tiểu Nhã thấy ánh mắt Hứa Dật Trình mang theo ngạc nhiên, liền lộ ra một nụ cười mỉm gượng gạo, rồi tự lắc đầu, mới nói,
Nó không có bệnh, là vì có hai con chuột hamster chạy vào nhà, cộng thêm ít ngày trước bị người trói vào phó bản kết hôn với chuột, cho nên bị dọa sợ.


Tôi cũng đã nghe nói về chuyện đó rồi,
Hứa Dật Trình khẽ cau mày lại,
Ai làm? Còn cái người bày mưu tính kế cho cô ấy lần trước đã tra được chưa?

Hàn Tiểu Nhã nhìn chằm chằm sườn mặt của hắn, cảm thấy hắn không giống như đang nói dối. Cô ta lắc đầu, rồi nói:
Còn chưa tra được người bày mưu tính kế, vì chuyện em livestream mà nó vẫn luôn không muốn nhìn thấy em. Còn bắt cóc là do ai làm...


Vậy thì... làm phiền anh Dật Trình quá.
Hàn Tiểu Nhã mượn động tác cúi đầu tháo dây an toàn, che giấu khóe miệng nhếch lên.


Khụ khụ khụ... Ọc...


Chỗ ngồi phía sau thình lình có tiếng nôn ọe khiến hai người đều sợ hết hồn, Hàn Tiểu Nhã quay đầu nhìn lại, không biết Hứa Dật Sênh đã tỉnh lại từ lúc nào, nhìn có vẻ như đang định nôn mửa.

Hứa Dật Trình vội mở cửa xe bên phía Hứa Dật Sênh ra, Hàn Tiểu Nhã cũng vội đi qua giúp đỡ.


Tự tôi làm, cô không cần phải để ý tới anh ấy, coi chừng làm dơ quần áo.
Hứa Dật Trình bắt lấy cánh tay của Hứa Dật Sênh, rồi lôi kéo hắn ta từ trên ghế ngồi phía sau xuống xe, định đỡ hắn ta đi nơi khác ói.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.