Chương 158: Xây một cái trường thành
-
Nhà Cung Cấp Cẩu Lương
- Tg: A Họa
- 1540 chữ
- 2022-02-04 07:45:48
Suy đoán gần với chủ đề này nhất trong diễn đàn là
Cơm đêm giao thừa
cùng
Mãn Hán toàn tịch
(), nhưng mà mức độ chênh lệch giữa 8cơm đêm giao thừa của gia đình bình thường với quốc yến là quá lớn. Nếu Mãn Hán toàn tịch thì thời gian thi đấu cũng không đủ dùng. 3
() Mãn hán toàn tịch (hay Tiệc triều đình Hán Thanh) là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch 9sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán, được tổ chức trọn ba ngày với sáu bữa tiệc. Ng6hệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể hiện từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa.
Bạch Niệm Niệm lắc đầu:
Không phải, là đá bình thường, đá cuội gì đó. Hẳn là hòn đá nhỏ mà thợ đá làm đạo cụ còn dư lại ấy mà.
Cũng có người mua hả?
Hứa Dật Trình cũng tò mò.
Hứa Dật Trình chẳng hay biết gì cả mà đi ở chếch phía trước cô, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xem thử cô có bị tụt lại ở phía sau hay không, có dừng lại ở trước một cái sạp nhỏ nào không. Nhìn bàn tay nhỏ bé đang buông thõng bên người của cô, hắn rất muốn nắm lấy nó đặt vào trong lòng bàn tay, còn muốn xoa xoa một chút - chắc chắn là rất mềm mại, cũng chơi rất là vui nhỉ.
Nhưng mà lấn cấn một hồi lâu, hắn cũng không có làm như vậy - bọn họ vẫn chưa chính thức qua lại, hắn vẫn luôn ghi tạc chuyện này trong lòng.
Bắt đầu từ trước đây rất lâu rồi, Bạch Niệm Niệm đã tưởng tượng cùng đi siêu thị với người mình thích. Sau khi ăn cơm uống nước xong, đi dạo bộ, đẩy một chiếc xe mua hàng di chuyển chậm rãi, nhìn thử trái cây cùng rau cải có tươi hay không, rồi nhìn đồ ăn vặt mà mình thích như là sữa bò, nước uống, sữa chua Đại Viên Lạp, rau câu, xí muội, bánh quy,... có giảm giá hay không.
Cô còn chưa nghĩ tới cuộc sống rửa tay nấu canh, cho nên phạm vi tưởng tượng của cô cũng chỉ đặt trên những thứ mà cô ăn lúc bình thường mà thôi.
Lúc không nấu đồ ăn, Hứa Dật Trình sẽ mặc quần áo thời trang mà hắn mua ở Cửa tiệm sành ăn. Quần áo mà hôm nay hắn mặc chính là một cái áo sơ mi trắng cùng quần jean màu xanh biển, cả người sạch sẽ tựa như biển khơi dưới ánh mặt trời lúc thời tiết tốt nhất vậy.
Bạch Niệm Niệm thấy Hứa Dật Trình đứng trong dòng người qua lại, xem hàng hóa đủ kiểu đủ dáng, mà vẫn không quên che chở mình vào bên trong đường, để tránh cho có quá nhiều người chơi chen lấn đến cô.
Cảm giác xa lạ này dường như có một ma lực nào đó, làm cho Bạch Niệm Niệm vừa muốn né tránh ra thật xa, lại vừa muốn đòi lấy nhiều hơn, thậm chí còn nảy sinh một ý nghĩ - tại sao anh không thể gan dạ hơn chút nữa, mà nắm lấy tay em luôn?
Nhưng mà một giây tiếp theo, cô lại vội đè nén cái suy nghĩ này lại: Nghĩ bậy nghĩ bạ gì đó, đánh chết mày!
Còn kịp,
Hứa Dật Trình nói,
Quá lắm thì khi thi đấu nướng một cái bánh mì gạch làm giả một chút.
Bạch Niệm Niệm đã từng nhìn thấy bánh mì Trường Thành được làm trong tiệm bánh mì, bọn họ dùng chocolate vẽ ra gạch bức tường của Trường Thành, có hơi lười biếng, nhưng hiệu quả thị giác vẫn xem là được.
Cô nuốt nước miếng
ừng ực
:
Dùng gạch bánh mì làm hả?
Hứa Dật Trình xoay đầu lại nhìn cô:
Dùng đá.
Này, đó là...
Bạch Niệm Niệm gọi Hứa Dật Trình lại, sau đó đi tới dưới tàng cây.
[Thế giới] [Bách khoa sành ăn lớn5]: Chủ đề [Quốc yến] này được đó, từ Đông đến Tây, từ Nam ra Bắc, thức ăn ngon ở trời Nam biển Bắc đều có thể làm, hoàn toàn là cuộc so đấu về mùi vị!
[Thế giới] [Bách khoa sành ăn nhỏ]: Hoàn toàn là cuộc so đấu về mùi vị? Cũng chưa chắc, qua giải đấu lần trước mọi người hẳn đã hiểu rồi, đây chính là trò chơi của người giàu, người không có trang bị tốt thì dù mùi vị có khá hơn nữa, cũng chưa chắc có ích.
Bạch Niệm Niệm nói:
Không biết nữa. Thỏ Alice nói người chơi bán đá đó rất kỳ lạ, cũng không nói chuyện, cứ luôn vẽ vòng vòng trên đất. Đúng rồi, còn cầm một cây dù nữa.
Hứa Dật Trình thấy Bạch Niệm Niệm bị khơi mào tò mò:
Vậy chúng ta đi nhìn thử xem?
Bạch Niệm Niệm chọt chọt Hứa Dật Trình:
Anh định làm món ngon gì á?
Hứa Dật Trình không cần suy nghĩ liền nói:
Làm một cái Trường Thành, thấy thế nào?
Hả?
Bạch Niệm Niệm càng tò mò hơn,
Đá gì? Anh định xây Trường Thành thật hả? Chẳng lẽ là muốn tự làm chén đũa có hình Trường Thành?
Hứa Dật Trình sửng sốt:
Thật ra thì... Vừa rồi anh nói chơi thôi...
Được đó được đó!
Bạch Niệm Niệm liền vỗ tay, giống như đứa con nít vậy, tiếp đó lại cúi đầu xuống.
Đi dạo chợ với người mình thích, chắc chắn sẽ rất vui đúng không?
Hả?
Phút chốc, trong đầu Bạch Niệm Niệm liền xuất hiện một toà Trường Thành được làm từ bánh mì và bơ, lỗ châu mai () còn dùng trái cây rừng lấp vào, vừa đẹp mắt vừa ngon miệng.
() Lỗ châu mai là một khe hở, nhưng không quá nhỏ, đủ để có thể nhìn qua được. Lỗ châu mai thường được xây ở phía trên hay phần dưới của công trình quân sự như pháo đài, lô cốt... Cũng có thể thấy được lỗ châu mai trên các tháp pháo xe tăng, xe bọc thép... mà qua đó một xạ thủ có thể đặt súng, cung tên lọt vào lỗ và bắn trả đối phương.
Bạch Niệm Niệm:
...
Muốn đánh người.
Mặt mũi của cái người đẩy xe mua hàng đi chậm rãi sau lưng cô vẫn luôn không rõ ràng, chỉ có một bóng dáng cao gầy thôi.
Nhưng bây giờ, Bạch Niệm Niệm chỉ cần vừa nghiêng đầu, là có thể nhìn thấy bóng dáng đó biến thành người thật rồi.
Nhưng mà em nhắc nhở anh, anh chợt thấy làm một cái Trường Thành cũng được đấy.
Bạch Niệm Niệm bị trêu chọc ngon ơ lại dễ dàng đặt chuyện bị trêu chọc qua một bên, nhìn quanh quất, vừa sốt ruột, vừa mờ mịt:
Nhưng mà, giải đấu đã sắp bắt đầu rồi, bây giờ xây Trường Thành vẫn còn kịp sao?
Cánh tay thon dài ngăn cản ngay trước mặt cô. Bạch Niệm Niệm nhìn làn da cùng cơ bắp lấp ló dưới sơ mi, lại nhớ tới cảnh tượng ngày đó bọn họ tay trong tay, từ trên vách núi nhảy xuống, sau đó mặt hãy còn đỏ tới mang tai một hồi lâu.
Sóng vai đi giữa biển người chen chúc, có lúc ngón tay hoặc mu bàn tay của hai người sẽ vô tình đụng một chút, cọ xát một chút. Có dòng điện hơi tê tê giống như là con động vật nhỏ nào chạy vọt lên cánh tay Bạch Niệm Niệm vậy, cả đường đi nửa người tựa như đều mềm nhũn hóa thành một dòng nước mùa xuân.
[Thế giới] [Bách khoa sành ăn lớn]: Mẹ kiếp, ngươi là ai!
[Thế giới] [Bạch khoa sành ăn nhỏ]: Tôi là tiểu đáng yêu thất lạc nhiều năm của anh đó nha, hì hì hì…
Đúng rồi, mấy ngày trước em có nghe Thỏ Alice nói, trong Chợ tự do có một người chơi bán đá, chúng ta có nên đến nhìn thử xem có đá thích hợp hay không không?
Bạch Niệm Niệm nói.
Hứa Dật Trình nhíu mày, phản ứng gần giống như lúc cô nghe được chuyện này vậy:
Bán đá? Tượng đá?
Có lẽ hôm nay người đó chưa tới rồi.
Bạch Niệm Niệm nói.
Cô đi theo Hứa Dật Trình tới cửa ra, bỗng nhiên nhìn thấy một ít đồ vật màu sắc rực rỡ phía dưới một cây đại thụ.
Hai người băng qua đám người sầm uất, dày đặc, mà cũng không thấy có người bán đá nhỏ nào cả. Ngược lại thì có rất nhiều người bán đá lớn, vả lại, bởi vì do Ngự trù phường độc quyền khoáng sản núi Cẩm Lý, cho nên giá cả của quặng sắt cũng bị tăng lên nhiều, dẫn đến các người chơi than phiền không ngớt.
Bạch Niệm Niệm cùng Hứa Dật Trình đã sắp đi tới một cái cửa ra khác của Chợ tự do rồi, mà vẫn chưa thấy có người bày sạp bán đá.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.