Chương 163: Giữ lòng như ngọc



Sao lại không nói lời nào? Trong đầu cậu bị cá muối vào rồi sao? Nếu như không nói, thì tôi sẽ thả cậu lên trên vỉ nướng rồi nướng ăn!
Cá muối vô8 cùng hung dữ mà nói.

Bạch Niệm Niệm cùng Triệu Tiểu Dã nhìn nhau, tiến lên nói với Cá muối:
Cá nhỏ, em đừng hù dọa cô bé nữa, ngộ nhỡ là3 hiểu lầm thì sao? Vả lại, hình như cô bé không biết nói chuyện, em hù dọa nữa cũng vô ích thôi.



Cái gì?
Cá muối chớp chớp đôi mắt to m9àu xanh da trời, nghiêng đầu nhìn Bạch Niệm Niệm:
Sao chị biết cậu ấy sẽ không nói chuyện, chị quen biết cậu ấy sao?


Vô diện
Giữ lòng như ngọc sửng sốt, tiếp đó chìa tay ra về phía Triệu Tiểu Dã, đưa đến một nửa lại cứng đờ, có vẻ như tiến lùi đều không xong.

Ôi ôi, đừng căng thẳng. Tôi không muốn, tôi chỉ nhìn thử thôi.
Triệu Tiểu Dã nói xong, ném hòn đá trái tim xinh đẹp kia vào trong ngực Bạch Niệm Niệm, dọa Bạch Niệm Niệm giật mình, tay chân luống cuống tiếp được.
Giữ lòng như ngọc thấy một màn này, giống như cuối cùng cũng yên tâm, ôm lấy cây dù đen của mình ngồi xổm xuống tại chỗ, lại biến thành một cây nấm màu đen kịt.
Bạch Niệm Niệm:
...

Triệu Tiểu Dã vỗ vỗ tay đi tới, nói:
Cá muối, thả con bé ra đi. Dù có là mật thám thì cũng không học được mùi vị của Không quên tình đầu đâu. Sợ cái gì chứ.

Các cô cũng đã chuẩn bị, một khi được thả ra thì Giữ lòng như ngọc sẽ truyền tống đi ngay, nhưng lại không ngờ là cô bé chỉ kéo tay áo thật dài xoa xoa cổ tay, sau đó lấy thứ gì đó từ trong túi đeo lưng ra,
khúm na khúm núm
mà dâng cho Bạch Niệm Niệm đứng bên cạnh.
Bạch Niệm Niệm sửng sốt, hoàn toàn không hề nghĩ tới sự việc sẽ phát triển theo hướng này. Cô cúi đầu nhìn về phía lòng bàn tay bị hai tay áo che của Giữ lòng như ngọc, bên trong có đặt một hòn đá nhỏ, hình trái tim.
Không đợi cô kịp phản ứng, Triệu Tiểu Dã đã duỗi đầu nhìn qua, rồi nói:
Làm gì, nhóc là Lý Thần hả?

Giữ lòng như ngọc:
...

Bạch Niệm Niệm lập tức trả lời Triệu Tiểu Dã:
Đúng không! Cậu cũng thấy như vậy! Ban nãy lúc mua đồ ở chỗ cô bé, tớ đã cảm thấy cô bé rất đáng yêu rồi, giống như... Đúng rồi, giống như là Vô diện á!

Nói đến Vô diện, Bạch Niệm Niệm lại chợt nhớ tới Thiên Mao Mao cùng Tiểu mờ mịt. Mặc dù cái tên Thiên Mao Mao này đã qua mấy lần biến đổi, nhưng vẫn có nguồn gốc từ , không biết có phải là bọn họ cũng thích Vô diện giống vậy không.
Dường như Triệu Tiểu Dã đột nhiên nảy sinh hứng thú với
Vô diện
này, cầm lấy trái tim kia ở trong tay, giơ lên phía ánh sáng nhìn thử. Đó là một viên đá nửa trong suốt, được mài vô cùng nhẵn bóng, ánh sáng rực rỡ lóng lánh nhỏ vụn dưới ánh mặt trời, vô cùng xinh đẹp.
Giữ lòng như ngọc gật đầu.

Tặng, tặng cho chị?
Bạch Niệm Niệm cảm thấy hơi bất an.
Giữ lòng như ngọc lại gật đầu.

Em biết nói chuyện?
Người kinh ngạc nhất là Bạch Niệm Niệm,
Em biết nói chuyện mà tại sao còn phải viết chữ để trao đổi với bọn chị?

Giữ lòng như ngọc cúi đầu, khẽ lắc đầu.
Cá muối cũng ngồi xổm dưới đất, tò mò hỏi:
Vậy có phải là cậu không muốn nói không?


A, lúc nãy cậu ấy cũng như này!
Cá muối kêu lên,
Ngồi dưới tàng cây giả bộ làm nấm, làm em sợ hết hồn! Còn tưởng là gặp quái rồi chứ.

Triệu Tiểu Dã đứng bên cạnh Giữ lòng như ngọc, vươn tay khều khều mép dù lớn màu đen, rất hăng hái mà nói:
Này, tại sao nhóc không nói lời nào, có phải nhóc không biết nói chuyện không?

Dù đen lớn khe khẽ dời về phía sau, để lộ ra cái đầu bị mũ che chắn. Ngoài dự đoán của mọi người, cô bé lại lắc đầu.

Là vì chị nói chuyện giúp em sao?
Bạch Niệm Niệm lại hỏi.
Giữ lòng như ngọc gật đầu liên tục. Lần thứ ba đưa hòn đá tới trước người Bạch Niệm Niệm, đã sắp đưa tới trên mặt cô rồi, nhưng Giữ lòng như ngọc trước sau vẫn cúi đầu, cái mũ vẫn che chắn hơn nửa gương mặt, không thấy rõ nét mặt, nhưng có thể thấy cằm cùng cổ đều biến thành màu hồng.
Triệu Tiểu Dã không biết chuyện gì, cầm lòng không được mà nuốt từng ngụm nước bọt, gửi trò chuyện riêng cho Bạch Niệm Niệm, nói:
Làm sao đây, đột nhiên cảm thấy hơi đáng yêu.

Giữ lòng như ngọc gật đầu.

Ô?
Cá muối vừa ngạc nhiên lại vừa khâm phục:
Vậy thì cậu giỏi thật đó! Đã rất lâu rồi, tớ cũng không muốn nói chuyện, nhưng cho tới nay vẫn chưa có thử làm thật...

Nói đến một nửa liền dừng lại, bởi vì cô bé nhớ tới, cô bé thật sự đã thử cả ngày không nói câu nào rồi. Có lẽ là thấy nhiều trên kịch truyền hình, muốn thử xem phản ứng của người nhà với chuyện này, nhìn xem bọn họ có phải yêu mình giống như mình nghĩ hay không. Kết quả, người nhà hỏi cái gì, cô bé cũng đều không để ý tới, suýt chút nữa đã bị mắng một trận rồi.
Bạch Niệm Niệm gật 6gật đầu:
Đúng vậy. Mới vừa nãy, chị cùng Không quên tình đầu đang mua đồ ở Chợ tự do, còn mua được một món đạo cụ rất quan trọng từ cô bé này nữa5, nhưng cô bé chỉ dùng chữ viết để trao đổi với bọn chị thôi. Cá nhỏ, hay là em thả cô bé ra trước đi? Bằng không thì sẽ chẳng hỏi được gì cả đâu.

Cá muối cau mày nhìn Bạch Niệm Niệm:
Bệnh thánh mẫu () của chị lại tái phát hả?

() Thánh mẫu: người tốt đến bực mình, bất kể ai làm gì hại mình cũng đều tha thứ.
Bạch Niệm Niệm:
...

Giữ lòng như ngọc lắc lắc đầu, lại dời hòn đá nhỏ hình trái tim tới gần Bạch Niệm Niệm thêm chút nữa.
Bạch Niệm Niệm do dự nói:
Em muốn cho chị hả?


Lợi hại,
Triệu Tiểu Dã giơ một ngón tay cái với Giữ lòng như ngọc,
Còn có cá tính hơn tiểu gia nữa.


Một mùi thịt dê đột nhiên bao trùm tới, giọng nói khiến cho người ta vừa nghe là muốn đánh cậu ta một trận của Tầm Hoan từ bên cạnh vang lên:
Làm gì vậy làm gì vậy, cả nhóm đều đang làm việc, mấy người lại đi lười biếng!


Triệu Tiểu Dã quay đầu lườm cậu ta. Cậu ta thấy
nấm
bị mấy người vây ở chính giữa, liền trợn tròn hai mắt, lẩm bẩm:
Mẹ nó? Cửa của Trung tâm điều dưỡng phục hồi chức năng tâm thần nhà nào không đóng kỹ vậy?


Con ngươi của cậu ta chuyển động, chạy tới bên chỗ Hứa Dật Trình lượm một cây nấm Matsutake chưa qua xử lý, chạy ngược trở lại đứng bên cạnh Giữ lòng như ngọc. Một tay giữ cây nấm Matsutake trên đỉnh đầu, một cái tay khác chọt chọt cây dù của Giữ lòng như ngọc:
Này, này.


Giữ lòng như ngọc không hiểu cho nên liền dời cây dù đi hướng khác, nghiêng đầu nhìn nhìn Tầm Hoan. Tầm Hoan chỉ chỉ cây nấm trên đỉnh đầu kia, không cười đùa cợt nhả nữa, nói một cách vô cùng thần bí:
Nhóc cũng là cây nấm sao?



Xoạch
một tiếng, Giữ lòng như ngọc chuyển cây dù trở lại, vững vàng che chắn trên đỉnh đầu mình, chẳng muốn phản ứng cậu ta.

Dù rất lớn, cô bé lại rất gầy, cuốn thành một cục ngồi xổm dưới đất cũng không chiếm diện tích mấy. Nhìn từ xa, quả là rất giống một cây nấm lớn màu đen.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.