Chương 214: Gặp mặt bạn trên mạng


Ngộ nhỡ nhận lầm thì sao? Ngay chỗ đông người, gọi một người xa lạ
Tầm Hoan
, hình ảnh này khiến người khác thật không nỡ8 nhìn.

Mắt thấy nam sinh hiphop đó không hề quay đầu lại mà đi thẳng xuống lầu, Triệu Tiểu Dã vừa đuổi theo, vừa 3mở điện thoại lên QQ, gửi lời mời trò chuyện bằng giọng nói cho Tầm Hoan.
Có đôi lúc, mọi người buộc phải thừa nhận trên thế giới này có tồn tại một ít chuyện không thể nào dùng lẽ thường để giải thích được, chẳng hạn như, rõ ràng ai cũng không có tự giới thiệu về mình, nhưng đều chắc chắn đối phương chính là người mà mình nghĩ tới đó.

Chạy cái gì mà chạy, đi về ăn cơm với tôi!
Triệu Tiểu Dã kéo Tầm Hoan tới bên cạnh mình, nói với bảo vệ cùng với bảo vệ mặc thường phục:
Xin lỗi ạ, tranh cãi nhau chút thôi.
Sau đó, không nói lời nào liền kéo cậu ta đi trở về.

Này... Cô! Cô là ai vậy...
Tầm Hoan ỡm ờ
giãy dụa
.
Triệu Tiểu Dã đẩy cậu ta một cái, trừng mắt nhìn cậu ta:
Cậu còn giả bộ?

… Hình như còn rất là thơm nữa?
Thời gian tựa như dừng lại một giây đồng hồ, hai người đều mở to mắt, nhìn gương mặt vì chạy nhanh mà trở nên đỏ au của đối phương, sau đó không ai bảo ai mà nuốt xuống một ngụm.
Cậu ta vốn đang
tập trung
cúi5 đầu chơi điện thoại, thỉnh thoảng còn lén lút hơi ngẩng đầu lên, có nón cùng cây cảnh che chắn, lẽ ra là rất bí mật. Lại không ngờ, vậy mà lần này ngẩng đầu lên đã bị cô ấy nhìn thấy mất rồi.
Cậu ta vô cùng hoảng hốt, không hề nghĩ ngợi liền kéo vành nón xuống, quay đầu bước đi, lúc bình tĩnh lại thì thấy mình đã đi rất xa rồi. Cậu ta biết chắc chắn bản thân đã bị phát hiện, cho nên cố gắng không quay đầu lại, chỉ sợ bà điên Bạch Ngọc Kinh trên trời đó vừa mất hứng đã
giết
tới thôi.
Quả nhiên, điện thoại của nam sinh hiph9op lại vang lên, Triệu Tiểu Dã lộ ra một nụ cười đắc ý, đuổi theo tiếp.
Dù có nằm mơ thì Tầm Hoan cũng không ngờ 6rằng, lần đầu mình và Bạch Ngọc Kinh trên trời gặp nhau sẽ là tình huống như vậy.

Làm gì vậy?
Tầm Hoan sửng sốt, trước tiên nghĩ tới có phải ở trong trường lại có người nào nhìn cậu ta không thuận mắt, tìm người trong xã hội tới trừng trị cậu ta không - mà vốn chẳng hề nghĩ tới lí do ăn quỵt.
Nhưng Triệu Tiểu Dã vừa thấy thế này đã biết những người đó là bảo vệ ngầm rồi, liền chạy
cộp cộp cộp
tới trước, chặn ngang bắt lấy bả vai thiếu niên hiphop.
Tầm Hoan lập tức vung chân dài ra chạy như bay, khiến người đi dạo phố trong khu thương mại sợ hết hồn. Lúc khu bán đồ ăn ngon này mới khai trương đã xuất hiện chuyện ăn quỵt, từ đó về sau, an ninh vẫn luôn được kiểm soát rất chặt chẽ. Gần như chỉ sau một giây sau là đã có bảo vệ mặc thường phục đi tuần tra phát hiện ra hai người chẳng hiểu sao lại chạy như bay này.
Quỵt tiền? Cướp bóc? Thù oán cá nhân?
Kết quả, lúc cậu ta đi cầu thang xuống lầu hai thì điện thoại di động đột nhiên vang lên, tiếng chuông đó không giống tiếng chuông báo cuộc gọi đến, mà chính là cuộc gọi giọng nói của QQ, rất dễ phân biệt. Cậu ta cúi đầu nhìn thử, hai mắt liền trừng to lên.

Ta là ông nội Triệu của ngươi
, đây không phải là Bạch Ngọc Kinh trên trời sao?
Tầm Hoan chợt quay đầu lại, một gương mặt xinh đẹp rạng rỡ như đã từng quen biết ngay tức khắc đụng vào tầm mắt của cậu ta, thậm chí cậu ta còn nhìn thấy mặt mình trong đôi con ngươi trong suốt thấy đáy của cô ấy nữa.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy chân thực, sinh động, lần đầu tiên cách cô ấy gần như vậy, dường như cả thế giới đột nhiên đều là hương thơm trên người cô ấy vậy.
Nhân viên an ninh hăng máu gà: Chạy nhanh vậy chắc chắn là ăn quỵt rồi! Bắt! Bắt có tiền thưởng!
Bạn học thiếu niên hiphop Tầm Hoan
ăn quỵt
chạy đến lầu một, ngay lúc co giò chạy vụt ra cửa thì lại bị mấy bảo vệ mặc thường phục chặn lại.
Bạch Niệm Niệm chẳng hề nhận ra camera của quán thịt nướng đang nhắm thẳng vào mình mà vẫn còn đang nhàn nhã ăn thịt nướng. Cô biết Triệu Tiểu Dã mang giày cao gót chạy chẳng được bao xa đâu, chốc lát nữa cũng sẽ quay lại thôi.
Bạch Niệm Niệm không biết gì cả: Mình ăn mình ăn mình ăn ăn ăn.
Triệu Tiểu Dã chạy tới nỗi phát cáu: Mẹ nó, sao người này còn chạy nữa!
Tầm Hoan chạy giống như con chó nhà có tang: Mẹ kiếp, sao cô ấy còn đuổi theo nữa, không sợ bị trẹo chân sao!
Tầm Hoan nhìn lại Triệu Tiểu Dã, cả người bình tĩnh lại, thở dài một hơi, lại nâng mày lên nói:
Tôi nói này, sao cô vừa gặp người là đuổi theo vậy, không sợ nhận lầm người sao!

Triệu Tiểu Dã vừa đi trở về, vừa ghét bỏ nhìn cậu ta:
Tiểu gia ta có hỏa nhãn kim tinh.

Cho dù là nguyên nhân gì, phải bắt người lại trước rồi nói sau!
Bảo vệ mặc thường phục vừa chạy đuổi theo hai người, vừa dùng điện thoại vô tuyến thông báo cho đồng nghiệp đang đứng gác ở cửa cùng phòng giám sát. Camera quan sát của cả tầng lầu đều nghiêng đầu cùng một lúc, chăm chú đuổi theo bước chân của một nam một nữ đó. Nhân viên làm việc trong phòng giám sát cấp tốc điều tra camera mới vừa rồi, chẳng bao lâu sau đã phong tỏa quán thịt nướng mà Bạch Niệm Niệm cùng Triệu Tiểu Dã đã tiến vào, sau đó báo cho quán thịt nướng đó cần phải chú ý chặt chẽ vị khách này.
Tầm Hoan không có đồng ý chat voice, mà có dự cảm trong lòng liền quay đầu lại…

Mẹ kiếp!
Suýt chút nữa thì điện thoại của cậu ta đã vì sợ mà rơi xuống rồi. Bà điên đó, không nói tiếng nào đã đuổi theo tới đây, còn mang giày cao gót nữa chứ!

Xùy, Tôn Ngộ Không à.
Tầm Hoan bĩu môi.

Cậu ta đi theo Triệu Tiểu Dã tới quán thịt nướng, duỗi cổ dài ra lén nhắm chiều cao của cô ấy, đợi tới khi thấy đôi giày cao gót cao mảnh kia thì liền nói tiếp:
Cô cũng làm bậy quá rồi, mang giày cao như vậy mà còn chạy lung tung, lỡ té thì làm sao bây giờ.


Triệu Tiểu Dã quay đầu liếc cậu ta, rồi khẽ mỉm cười:
Tôi là 'Tôn Ngộ Không' mà, biết cưỡi mây đạp gió.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.