Chương 224: Thần điêu đại hiệp
-
Nhà Cung Cấp Cẩu Lương
- Tg: A Họa
- 1346 chữ
- 2022-02-06 11:31:41
Tớ... Tớ có thể nếm thử món kho anh ta làm không?
Bánh ngàn tầng nuốt nước miếng
ừng ực
.
Tô Kha làm một động tác 8tay
xin cứ tự nhiên
, rồi nói:
Các cậu ăn là được, tớ đi làm nhiệm vụ.
Nói xong, Tô Kha liền bước lên một bước, n3ói với mỹ nam đẹp như trong thơ ca hội họa,
Tần công tử, tôi lại tới rồi này.
Này này này,
Tô Kha vươn một ngón tay ra, vô cùng hồi hộp chọt chọt cánh tay Tần Ngữ Hiên,
Anh nghĩ cách đi chứ.
Nửa câu sau là
khóc có lợi cái rắm á
bị cô ấy gắng lắm mới nuốt ngược trở vào.
Hốc mắt Tần Ngữ Hiên trở nên đỏ bừng, giọng nói cũng khàn khàn:
Ta đã phụ lòng Hàn Thư, phụ lòng cả nhà họ Tần, hôm nay đã thành người tàn phế thì còn mặt mũi nào để sống trên cõi đời này nữa?
...
Tô Kha sợ mấy NPC này thật rồi, không phải Thiên đường sành ăn là trò chơi ăn ăn ăn sao? Tại sao một người một lời không hợp lại trở nên độc ác, một người khác thì muốn đi tìm cái chết?
Tần công tử thấy Tô Kha, đôi mắt liề9n sáng lên, nhưng lại ngập ngừng muốn nói rồi thôi.
Tần công tử, tôi muốn hỏi một chút, có phải tên của anh là ‘Tần6 Ngữ Hiên’ hay không?
Tô Kha hỏi thẳng vào vấn đề.
Tần công tử ngẩn ra, vẻ mặt phức tạp gật đầu, lại hỏi:
Là Hàn T5hư nói với cô sao?
Nói xong câu này, anh ta tựa như chìm đắm vào tâm trạng đau khổ, sau đó đờ đẫn múc ba phần món kho cho Bạch Niệm Niệm, Bánh ngàn tầng cùng Không phải anh không được. Ba người Bạch Niệm Niệm thấy anh ta ngồi xe lăn đi lại không tiện, cho nên liền nhận lấy, tự bỏ sang bàn nhỏ bên cạnh. Tần Ngữ Hiên xoay xe lăn đi trở về, cũng quên thu tiền món kho luôn.
Bạch Niệm Niệm nhìn bàn tay đang thao tác trên xe lăn của anh ta, trắng nõn, thon dài, trông không có vẻ như là đã từng làm việc cực nhọc như
sửa Trường Thành
. Trên gan bàn tay lại có một ít vết chai mơ hồ, giống như là một bàn tay thường hay cầm đao kiếm vậy.
Không phải anh không được bị sắc đẹp của Tần Ngữ Hiên mê hoặc. Đôi mắt nhìn chòng chọc gương mặt nghiêng khi anh ta nói chuyện với Tô Kha, tay trái vịn cái tô, tay phải đưa đồ ăn vào trong miệng, kết quả trượt tay một cái, một tiếng
loảng xoảng
vang lên, cái tô sứ to liền ụp thẳng xuống đất. May mà cô ấy luống cuống cản lại một chút, mà tô đồ kho cũng đổ lên trên quần áo cô ấy, vì lực cản sinh ra giữa chừng cho nên tốc độ rơi xuống của cái tô cũng chậm lại, không hề vỡ nát, tựa như là có kỳ tích vậy.
Tần Ngữ Hiên đi trở về trước mặt Tô Kha, dè dặt hỏi:
Hàn Thư, nàng... Nàng có khỏe không?
Hình như là anh ta đã bị chuyện thẹn với lòng của bản thân đè ép tới nỗi không ngóc đầu lên được. Tô Kha biết rõ anh ta không thấy được nhưng vẫn lườm một cái, hỏi ngược lại:
Chứ anh thấy thế nào?
Bạch Niệm Niệm vừa nghe Tô Kha nói chuyện Tần Hàn Thư cho Tần Ngữ Hiên nghe, vừa cẩn thận thưởng thức món kho trong tô. Món kho Tần Ký này đúng là không chính tông bằng của Tần Hàn Thư làm. Thời gian kho trứng quá lâu, hương vị quá mặn, mà móng heo kho lại không được ngon miệng, gân là thứ ngon nhất trong toàn bộ những món đó cũng không được thấm đều gia vị mà trở nên không có mùi vị gì đáng để khen tặng cả, đúng là quá lãng phí.
Vậy thì anh cũng phải trị hết bệnh cho Tần Hàn Thư trước rồi... suy nghĩ vấn đề sống hay chết.
Tô Kha nói.
Nhưng bây giờ, tôi là một người tàn phế...
Tô Kha cũng không thể nhịn được nữa:
Được rồi được rồi, cái gì mà 'người tàn phế', anh có tay có... Tay, còn có thể nấu món kho nữa. Chỗ nào là người tàn phế chứ?
Cô lại nếm thử rau cải Tần Ngữ Hiên kho, chau mày lắc đầu. Mùi thuốc Bắc quá nồng đậm, lấn át luôn mùi thơm của gia vị, ăn vào trong miệng lại hơi đắng. Cô chỉ ăn một chút xíu, cũng không muốn ăn nữa.
Lúc Không phải anh không được trả cái tô mém tí đã vỡ nát lại cho Tần Ngữ Hiên, đúng lúc Tô Kha nói đến chuyện Tần Hàn Thư bị bệnh. Bạch Niệm Niệm liền nhận ra vẻ mặt của Tần Ngữ Hiên có gì đó không đúng lắm. Khi Tô Kha nói đến sau khi nhìn thấy lá thư thì Tần Hàn Thư đau buồn muốn chết, hai tay Tần Ngữ Hiên không thể khống chế được nữa mà run rẩy lên, cái tô to bằng sứ vẫn không thể tránh thoát khỏi số mệnh vỡ tan tành, rơi cái
xoảng
trên mặt đất, vỡ nát.
Hàn Thư...
Tần Ngữ Hiên lầm bầm tên của Tần Hàn Thư, đau khổ mà che kín mặt lại, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở không giống tiếng người.
Hù chết tôi.
Không phải anh không được vỗ ngực, nhìn đồ kho trên quần áo của mình mà dở khóc dở cười. Cô ấy vừa định túm lấy quần áo để giũ chúng rơi xuống thì…
Từ từ, từ từ, đây là thịt đó! Nhiều thịt như vậy! Cậu cứ ném đi như thế sao?
Bánh ngàn tầng một tay nâng chén của mình, một tay cầm đũa, nhanh tay lùa thịt trên quần áo Không phải anh không được vào trong chén mình, thấy thịt dần đầy lên còn thỏa mãn cười:
Được rồi, cậu giũ được rồi.
Không phải anh không được:
...
Suýt chút nữa là Tô Kha đã nói
có tay có chân
ra rồi, nhưng đối với Tần Ngữ Hiên mà nói có lẽ hai cái chân này có hay không có cũng không có gì khác nhau cả.
Đúng vậy, cho dù bây giờ anh không đi được, thì còn có hai tay mà,
Không phải anh không được chợt phát hiện điều gì, nói với Tần Ngữ Hiên,
Anh đã từng nghe chuyện ‘Thần điêu đại hiệp’ mà ông cụ Kim Dung kể lại chưa?
Làm một NPC, Tần Ngữ Hiên thành thật lắc đầu.
Chậc, có một người tên là Dương Quá, bởi vì yêu sư phụ mà bị cô gái thầm yêu dùng một kiếm chém đứt một cánh tay!
Không biết
Không phải anh không được
móc một cục nước đá đã vỡ ra từ lúc nào, bẻ cục đá vụn thành hai nửa, Bạch Niệm Niệm thấy vậy liền sửng sốt.
Sau đó thì sao, sư phụ của hắn bị người gài bẫy, sau khi vô tình trúng độc liền nhảy xuống vách núi, qua suốt mười sáu năm, hai người mới được đoàn tụ đó! Lúc này thì sao, Dương Quá đã dựa vào một cánh tay chăm học khổ luyện, biến thành Thần điêu đại hiệp gặp chuyện bất bình ra tay giúp đỡ, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, sau đó liền hạnh phúc cùng sư phụ mình ở bên nhau.
Không phải anh không được vòng một vòng thật lớn, cuối cùng kéo đề tài quay lại:
Cho nên nói, anh có nhiều hơn Dương Quá một cánh tay, anh còn gì phải lo lắng nữa? Này, hình như con cá kho này cũng được đấy, tôi nếm thử một miếng đã.
Bánh ngàn tầng đứng bên cạnh đỡ trán, bày tỏ không quen biết người bạn này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.