Chương 237: Rượu của ông ngoại


Bạch Niệm Niệm xấu hổ.

Mặc dù bận rộn xoay vòng nhưng giống như Triệu Tiểu Dã nói vậy, chỉ cần có thời gian rảnh là Hứa Dật Trình sẽ đăng 8nhập vào Thiên đường sành ăn làm một ít đồ.
Có lẽ rượu mà khi đó nhà cô dùng để đãi ông ngoại, hoặc phải nói, rượu mà ông ngoại tự mình mang tới chỉ là loại rượu thông thường nhất, không có nhãn hiệu, là loại hàng bán rời, có thể thấy được ở bất cứ đâu trên thành phố.
Sau đó, cuối cùng nhà Bạch Niệm Niệm đã có thể mua được rượu ngon rồi, nhưng ông ngoại, đã không còn trên đời nữa.
Đó là lần đầu tiên Bạch Niệm Niệm tiếp xúc với khái niệm
chết
, nhưng là lờ mờ, không hiểu rõ.
Lúc đưa tang, cô đi theo nhóm người lớn vừa đi vừa khóc, không biết là đi mệt hay là khóc mệt, cô dừng bước lại, không hiểu gì, hơi quay đầu, lại vô tình chạm phải ánh mắt của chị họ.
Trên mặt chị họ tràn ngập nước mắt, trong mắt còn có từng giọt nước mắt lớn lăn xuống, tựa như là
hạt châu bị đứt
trong sách nói vậy.
Trong khoảnh khắc đó, Bạch Niệm Niệm nho nhỏ giống như là bị đập trúng một kích, nước mắt liền tràn ra như vỡ để.
Cô tự khắc đi nhìn xem nhãn hiệu của rượu trắng, sau một giấy liền bừng tỉnh hiểu ra.
Cũng không phải là trí nhớ hoặc vị giác có vấn đề, mà là rượu năm đó ông ngoại uống không giống với rượu trên bàn này.
Thời điểm đó cô chỉ mới cao tới bàn ăn cơm thôi, lúc ông ngoại tới nhà cô ăn cơm, lấy đũa chấm một chút rượu trắng cho cô nếm thử.
Mùi vị vừa đắng vừa cay, cay đến nỗi đầu lưỡi cô tê dại luôn, cho nên, ấn tượng của Bạch Niệm Niệm với rượu trắng vẫn luôn dừng lại ở mùi vị khó uống trong trí nhớ.
Bạch Niệm Niệm chớp chớp mắt liên tục, thoát khỏi hoài niệm, trở lại trong trò chơi.
Cô nhặt một viên kẹo mềm màu cam lên, bỏ vào trong miệng, nhưng vừa không để ý thì nước mắt đã rơi xuống rồi.
Bạch Niệm Niệm nhiều lần vừa vào trò chơi thì đã nhận được chim cút nướng của Không quên tình3 đầu, mở bọc ra đều là đồ ăn ngon, có lúc là do ngột, có lúc là đồ uống, có lúc lại là thịt nướng hoặc là đồ xào...
Hứa Dật Trình đối xử 9tốt với cô, cái tốt đó không phải rầm rộ như dùng khí cầu kèm theo hoa hồng gì đó, mà là tích tụ từng giọt từng giọt, dung nhập vào cuộc sống mỗi6 ngày của cô, tựa như chậu Bonsai bày trên sân thượng cùng trên bàn đọc sách vậy, vừa không để ý là sẽ xem nhẹ chúng, nhưng trước sau gì bọn chún5g vẫn ở đây.
Đã qua nhiều năm như vậy rồi, rất nhiều ký ức cũng đã phôi phai, nhưng Bạch Niệm Niệm vẫn nhớ như in ngày hôm đó, nhớ trái tim nhảy nhót lúc mình mở túi đựng ra rồi thấy mấy đóa hoa nhỏ đáng yêu đó, cũng nhớ lớp đường cát nhấp nhô bọc bên ngoài lớp kẹo mềm, bọn chúng rơi nhè nhẹ lên tay cô, giống như là hôm nay vậy.
Đối với Bạch Niệm Niệm của thời điểm đó mà nói, bọn chúng không phải là kẹo giá rẻ bán rời, màu sắc vượt quá tiêu chuẩn, mà là ngọt ngào cùng vui vẻ làm bạn với cả tuổi thơ cô.
Cho dù có sự bao bọc của lớp đường cát sần sùi, thì ban đầu ăn vào vẫn sẽ thấy khá chua, nếu như vì sợ chua mà nhả nó ra thì sẽ vứt bỏ hương vị ngọt ngào phía sau nó.
Nhưng mà Bạch Niệm Niệm sẽ không bỏ đi, cho dù là kẹo, hay là thứ khác.
Viên kẹo này, chua quá đi.
Giống y hệt mùi vị khi còn bé.
Khi đó, hoàn cảnh gia đình Bạch Niệm Niệm không tốt lắm, ông ngoại thường hay đạp một chiếc xe đạp đời cũ mang một ít thức ăn đến trợ cấp cho gia đình cô.
Có một lần, thứ mà ông mang tới cho Bạch Niệm Niệm chính là một bọc kẹo trái cây mêm hình đóa hoa nhỏ.
Vào một buổi sáng sớm cuối mùa thu, ông ngoại bị một chiếc xe gắn máy chạy quá tốc độ đâm ngã.
Người gây tai nạn bỏ trốn, đợi tới khi có người phát hiện ra ông ngoại rồi đưa ông đến bệnh viện thì đã không còn kịp thời gian cứu chữa nữa rồi, mà người nhà vội vàng chạy đến cũng không thể gặp ông lần cuối cùng.

Khi còn bé, mọi người có từng ăn một loại kẹo mềm có hình dạng rất giống một đóa hoa chưa? Hình như bây giờ không còn mua được nữa rồi.
Đây là lời mà cách đây một ngày Bạch Niệm Niệm đã nói trong nhóm chat của Nhà ăn đáng tin.
Loại kẹo đó đã không còn được sản xuất từ lâu rồi, mà cô cũng chỉ thuận miệng nhắc tới, rồi cùng mọi người nhớ lại chuyện cũ mà thôi.
Nhưng Bạch Niệm Niệm nhớ nó mãi không quên là bởi vì một người tặng kẹo cho cô - ông ngoại cổ.
Bạch Niệm Niệm đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn kẹo trong lòng bàn tay, những suy nghĩ lại quay trở về mười mấy năm trước.

ùng ục
, một cái bánh bao nhỏ đột nhiên hiện lên trước mặt Bạch Niệm Niệm.

[Trò chuyện riêng] [Mèo hoa đội mũ trùm đầu]: [Hình ảnh] [Tọa độ)
Vừa nhìn thấy ID này, Bạch Niệm Niệm liền nhớ tới cô gái dễ thương ngồi trên hành lang bên cạnh cô lúc xem giải thi đấu Thần bếp lần trước.
Nhưng không ngờ chỉ cách một buổi tối mà Hứa Dật Trình đã làm được loại kẹo này rồi.
Sao cô có thể không cảm động cho được? Thật ra thì bản thân loại kẹo này cũng chưa hẳn là rất ngon, những loại kẹo nổi tiếng, ăn ngon hơn nó đếm không xuể.
Bỗng nhiên có một ngày, mình ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, mới phát hiện, chúng vẫn đang lặng lẽ nở hoa.
Lần này, trong cái bọc mà Hứa Dật Trình gửi tới chỉ có mấy viên kẹo mềm nho nhỏ, cộng thêm một câu nhắn lại rất đơn giản:
Tới đây, ăn kẹo.
Từ nhỏ đến lớn, Bạch Niệm Niệm đã từng ăn rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày vành mắt mình sẽ đỏ lên vì mấy viên kẹo.
Hình ảnh sẽ phai màu, nhưng mùi vị sẽ không, cho dù bây giờ cô đã trưởng thành rồi, mỗi lần nhớ lại cũng vẫn sẽ mỉm cười.
Nhớ đến ông ngoại, cô lại nhớ tới một chuyện.
Cho đến Tết năm nay, cô ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trong ly của ba liền không biết bị thứ gì xui khiến mà nếm thử một ngụm nhỏ, ngay tức khắc, chất lỏng không màu liền như rền vang trong miệng, sau đó hóa thành một đám mây trắng cháy hừng hực, đốt từ thực quản thẳng tới trong dạ dày, khiến cả người cô cũng trở nên ấm áp hơn.
Rượu đó không cay, còn vô cùng ngon nữa, làm sạch Niệm Niệm nảy sinh ý nghĩ
Có phải trí nhớ của mình đã xuất hiện vấn đề gì rồi không
, thậm chí còn muốn uống thêm một ngụm nữa, giống như là một con sâu rượu trời sinh vậy.
Sau khi giải đấu kết thúc, hai người cũng chưa từng gặp lại nhau, sao bỗng dưng cô ấy lại gửi trò chuyện riêng cho mình? Bạch Niệm Niệm mở tấm hình được cắt đó ra, đôi mắt dần trừng to lên: Trên tấm ảnh có mấy người chơi đang vây quanh một người chơi, hình như giữa bọn họ có tranh chấp gì đó.

Người chơi bị vây quanh khoác một bộ trường bào dài chấm đất, mũ trùm đầu màu sẫm che kín nửa gương mặt, đó chính là Giữ lòng như ngọc, một trong các bang chúng của Nhà ăn đáng tin bọn cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.