Chương 282: Niệm niệm xui xẻo
-
Nhà Cung Cấp Cẩu Lương
- Tg: A Họa
- 1327 chữ
- 2022-02-06 11:33:06
Nói tới đây, cô ấy cẩn thận cởi chiếc nhẫn quý giá trên tay xuống trong ánh mắt khiếp sợ của Bạch Niệm Niệm, rồi nói với Bạch8 Niệm Niệm:
Nếu như cô không biết phải làm như thế nào thì phiền cô trả lại chiếc nhẫn này cho anh ấy vậy.
Nội dun3g vở kịch kết thúc ngay tại trạng thái khiếp sợ của Bạch Niệm Niệm. Cô chớp chớp mắt, mở giao diện túi đeo lưng ra, quả nhiê9n thấy ở bên trong đã có thêm một chiếc nhẫn nữa. Nhưng tiếc là, lời giải thích của nó chỉ là
Một chiếc nhẫn đến từ thế giớ6i khác
, mà chẳng hề nhắc chữ nào tới nhiệm vụ bản đồ kho báu cả.
Cô mở túi đeo lưng, lấy chiếc nhẫn kia ra, chuẩn bị tranh thủ trả nó lại cho A Ảnh.
A Ảnh vẫn đang hào hứng bừng bừng kể từ đầu tới cuối chuyện tham gia thi đấu của anh ta lại cho Hứa Dật Trình nghe, giống như trải qua chuyện chụp lén lần đó thì đã trở thành bạn bè của nhau rồi vậy. Bạch Niệm Niệm luôn cảm thấy, trò chơi Thiên đường sành ăn này hay là hay ở chỗ thức ăn ngon nhiều vô số kể, thứ gì cũng có của nó, chứ các nhiệm vụ liên quan tới NPC lại chẳng có chỗ nào đặc biệt để hấp dẫn người ta cả, nếu không phải vì những món tài liệu quý hiếm hoặc là công thức bí truyền thì các người chơi cũng chẳng thèm làm nhiệm vụ luôn.
Có lẽ em lại phải giả trang thành NPC thêm lần nữa rồi.
Hứa Dật Trình nói với Bạch Niệm Niệm.
Bạch Niệm Niệm thả lỏng tay, cam chịu số phận nói:
Không sao đâu, lấy được phần thưởng sớm một chút thì có thể sớm kết thúc nhiệm vụ mà, chúng ta còn phải đi thắp sáng bản đồ kho báu nữa.
Cuộc thi chụp ảnh? Bạch Niệm Niệm sửng sốt, trên đường mấy người bọn họ đi tới đây có gặp cuộc thi chụp ảnh nào sao? Sao cô lại không thấy?
Ngay cả chuyện này mà Hứa Dật Trình cũng có thể chú ý tới, đúng là người với người không giống nhau mà.
Đây là hình của hai người, mong là hai người sẽ thích,
A Ảnh giao bì thư cho Hứa Dật Trình, lại nói tiếp,
Nếu như không thích thì tôi có thể chụp lại lần nữa, hôm nay ánh sáng cũng rất tốt.
So với A Ảnh bình tĩnh thì Hứa Dật Trình trông có vẻ như không được tập trung lắm. Sau khi dựa theo cách thức đã bàn bạc ở ngoài trò chơi, Bạch Niệm Niệm lại diễn một tuồng kịch, lừa gạt A Ảnh đi tham gia cuộc thi chụp ảnh để khôi phục
bình thường
xong thì đã thấy Hứa Dật Trình đang đứng đờ người ra.
Thứ gọi là
nhiệm vụ
của NPC không hề chậm giống như nhiệm vụ của người chơi. Đối với người chơi mới chỉ trong một chốc một lát, nhưng đối với NPC mà nói thì có thể đã lên lên xuống xuống rất nhiều ngày rồi. Hứa Dật Trình và Bạch Niệm Niệm mới vừa đi qua hai tòa kiến trúc thì đã nhận được bì thư đến từ NPC.
Tôi nhận được giải quán quân của cuộc thi chụp ảnh rồi!
A Ảnh giơ cúp chạy tới đã hoàn toàn thay đổi hình dáng, cả người sáng sủa, thời thượng, sức sống dư thừa, khắp người cũng không tìm ra được bóng dáng
người điên
nằm trên đất chụp lén như hôm qua. Hứa Dật Trình ngẩng đầu nhìn nắng chiều chỉ còn lại vài tia, thời khắc gặp ma còn chưa kết thúc.
Làm việc cả buổi trời, thì ra là một công việc tìn5h nguyện, Bạch Niệm Niệm ủ rũ. Còn tưởng rằng khi ở bên cạnh Hứa Dật Trình sẽ trở thành người may mắn chứ, nhưng kết quả xui xẻo thì vẫn là xui xẻo thôi, ngay cả vua may mắn Hứa Dật Trình cũng không cứu vớt được cô.
Lại vào vở kịch?
Hứa Dật Trình hỏi.
Hứa Dật Trình và A Ảnh tạm dừng cuộc trò chuyện, cùng ngẩng đầu lên nhìn ngọn đèn đường đang chớp tắt liên tục đó.
Xẹt xẹt… Đùng!
Mặc dù không biết có hiệu quả hay không, nhưng cứ coi ngựa chết thành ngựa sống mà chữa vậy.
Ngày hôm sau, cùng thời khắc đó, Bạch Niệm Niệm cùng Hứa Dật Trình theo như giao hẹn trước đó cùng
ngâm mình
trong Thiên đường sành ăn, mà NPC A Ảnh cũng đã chờ sẵn ở nơi đó rồi. Anh ta đã cắt tóc, đổi quần áo khác, giống như là hoàn toàn đổi thành một người khác rồi vậy. Tuy nhiên, tâm trạng của một người có thể thay đổi rất nhanh, nhưng tinh thần thì không phải chỉ một sớm một chiều là có thể bồi dưỡng trở lại được. Sắc mặt của anh ta vẫn tiều tụy, chẳng biết lúc nào mới có thể lấy lại dáng vẻ mà Bạch Niệm Niệm đã nhìn thấy trong vở kịch nữa.
Vâng,
Bạch Niệm Niệm lấy chiếc nhẫn ra, bĩu môi nói,
Cô ấy muốn A Ảnh bắt đầu tìm một người khác, còn nói nếu như em không biết nên làm thế nào thì cứ trả chiếc nhẫn này lại cho anh ta.
NPC A Ảnh mang theo ánh mắt nghi ngờ nhìn sang đây, Hứa Dật Trình liền cầm lấy tay của Bạch Niệm Niệm rồi nói:
Đừng vội đưa cho anh ta, cũng đừng cho anh ta thấy, để anh suy nghĩ bước tiếp theo xem.
Trong lúc đang suy nghĩ miên man thì bỗng nhiên có một cơn gió nhẹ thổi qua, đèn đường ở bên đường vừa sáng lên đã phát ra âm thanh
Xẹt xẹt
, ánh đèn cũng chớp tắt không ổn định, tựa như bất cứ lúc nào đều sẽ tắt, hoặc là bóng đèn sẽ vỡ ra trước rồi mới tắt đi vậy.
Có chuyện gì vậy?
Bạch Niệm Niệm có một dự cảm không hay.
Thời khắc gặp ma của ngày mai, lúc chúng ta tới lấy hình thì em lại giả trang thành NPC lần nữa đi.
Hứa Dật Trình nói với Bạch Niệm Niệm.
Được.
Bạch Niệm Niệm hiểu được ý nghĩ của Hứa Dật Trình, ý hắn là bảo cô lại giả thành A Tinh lần nữa, rồi bảo A Ảnh đi tham gia cuộc thi chụp ảnh đó, vậy thì anh ta sẽ không có thời gian cả ngày bi xuân thương thu với máy ảnh nữa, nói không chừng sẽ còn gặp được người phù hợp trong lúc thi đấu.
Tiếp đó, Hứa Dật Trình gửi một câu vào kênh tổ đội.
[Tổ đội] [Không quên tình đầu]: Meo thật to thật to, ‘Cuộc thi chụp ảnh’ mà lần trước chị nhắc tới được tổ chức ở đâu vậy, yêu cầu cụ thể là gì, NPC có thể tham gia không?
Sao vậy, đầu bếp?
Bạch Niệm Niệm phe phẩy tay trước mặt Hứa Dật Trình.
Đang suy nghĩ nhiệm vụ.
Hứa Dật Trình cười cười, nhưng Bạch Niệm Niệm lại cảm thấy nụ cười đó rất qua loa.
[Tổ đội] [Meo thật to thật to]: À, cái đó hả, tôi cũng không nói rõ được là cụ thể ở chỗ nào, chính là chỗ mà có rất nhiều người tới chụp ảnh cưới ấy. Tôi định đăng ký nhưng không thành công, bởi vì hình như cuộc thi đó không phải là thật, chỉ là quảng cáo thôi.
Chỉ là quảng cáo, người chơi không thể tham dự? Vậy không chừng là
hoạt động
được tổ chức dành riêng cho các NPC thôi. Đôi mắt Bạch Niệm Niệm tỏa sáng, dường như đã đoán ra được Hứa Dật Trình muốn làm gì rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.