Chương 284: Em bằng lòng chứ?
-
Nhà Cung Cấp Cẩu Lương
- Tg: A Họa
- 1458 chữ
- 2022-02-06 11:33:33
[Tổ đội] [Tầm Hoan]: Anh?
[Tổ đội] [Tầm Hoan]: Anh đâu rồi?
[Tổ đội] [Tầm Hoan]: Meo meo meo?
Người này... Dùng chiếc nhẫn có thể ăn được để
cầu hôn
một cô gái tham ăn, thật sự không phải cố ý ăn gian chứ?
Bạch Niệm Niệm vừa nghĩ như vậy, vừa cảm thấy rất cảm động. Cô gật mạnh đầu, thật lòng thật dạ nói:
Thích!
Sự thật thì đứa nhóc trong lòng cô đã sắp điên rồi: Khi còn bé, cô cũng hy vọng được bạch mã hoàng tử dùng chiếc nhẫn bằng kẹo để cầu hôn đó! Vừa đẹp mắt, vừa ngon miệng!
Cô ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn vào mắt hắn, nhấn mạnh từng chữ:
Em bằng lòng.
Thấy nụ cười mỉm của Hứa Dật Trình, cô giống như là bị đầu độc vậy, vô cùng tự nhiên mà bổ sung thêm một câu:
Thích anh nhất.
Anh cũng vậy, thích em nhất.
Hứa Dật Trình nói. Trái tim của hắn đã sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, tiếng tim đập như trống bỏi, dù tiếng hoan hô to hơn nữa thì cũng không thể nào che giấu được.
Không biết khi còn bé em đã từng ăn cái này, khụ, kẹo chiếc nhẫn này chưa,
Hứa Dật Trình hơi ngượng ngùng, tầm mắt lập tức dời đi chỗ khác, nhưng giây lát lại quay trở lại, nhìn chiếc nhẫn bằng kẹo rồi nói,
Lần đầu tiên nhìn thấy nó là anh đã nghĩ, đợi tới lúc mình trưởng thành, có cô gái mình thích rồi thì anh sẽ dùng ‘chiếc nhẫn hồng ngọc’ này để cầu hôn cô ấy.
Hắn cười cười, giương mắt lên nhìn Bạch Niệm Niệm:
Nhưng mà, đợi tới khi rốt cuộc anh đã gặp được cô gái mình thích thì không còn mua được loại kẹo này nữa. Cho nên, anh đã tự mình làm một chiếc.
Hắn giơ viên ‘hồng ngọc’ đó lên, nói với Bạch Niệm Niệm:
Không biết người anh thích, có thích nó hay không?
Gả cho anh ấy! Gả cho anh ấy!
'Em bằng lòng'! Nói mau 'Em bằng lòng'!
Áu áu áu áu áu…
???
Bạch Niệm Niệm vô cùng hoang mang, tình huống gì vậy?
Cứ kết thúc như vậy?
Hai người đột nhiên quay đầu, bất ngờ phát hiện những người khác trong tổ đội đều đã đến đông đủ cả rồi! Cũng không biết bọn họ đến đây từ lúc nào, không chừng còn núp bên trong bụi cây xanh để vây xem toàn bộ quá trình nữa?
Hứa Dật Trình: ...
Bạch Niệm Niệm: ...
[Tổ đội] [Tầm Hoan]: Giật mình
[Tổ đội] [Tầm Hoan]: Dạ! Đại ca!
Cuố5i cùng thế giới cũng yên tĩnh lại.
Đôi mắt Hứa Dật Trình phản chiếu ánh sáng của đèn đường, tựa như có ngôi sao rơi vào bên trong vậy:
Vậy, em có bằng lòng, gả cho anh không?
Mũi Bạch Niệm Niệm cay cay, ánh mắt cũng ướt át, dường như bầu không khí đã trở nên trầm lắng hơn, khiến cô không thể không há miệng, hít sâu một hơi, vừa định nói ba chữ đó...
Đồng ý anh ấy! Đồng ý anh ấy!
Hứa Dật Trình cầm chiếc nhẫn đó, nhíu mày nhìn hai lần. Bạch Niệm Niệm cảm thấy, có vẻ như hắn không hề hài lòng chút nào.
Mặc dù nó rất đẹp,
Hứa Dật Trình nói,
Nhưng... Không phải do anh tự chọn.
...
Bạch Niệm Niệm không biết phải tiếp lời thế nào. Hứa Dật Trình không được tự nhiên mà hắng giọng, sau đó cất chiếc nhẫn đi.
Ngay tại lúc hai người bọn họ đang nhìn nhau thì tiếng nói không sợ chết của Tầm Hoan lại vang lên lần nữa:
Hôn một cái! Hôn một cái!
Hôn một cái! Hôn một cái!
Phân đội nhỏ không sợ lớn chuyện mà hô to lên theo. Chỉ có Triệu Tiểu Dã ôm lấy thanh đao lớn của mình, miệng bĩu lên thật cao, chân mày cũng nhíu chặt lại. Tên Tầm Hoan này thật phiền phức, âm thầm gọi mọi người tới, không biết Niệm Niệm nhà các cô sẽ xấu hổ sao!
Sau đó, Bạch Ni8ệm Niệm liền nhìn thấy Hứa Dật Trình không thể nhịn được nữa mà ấn mở kênh trò chuyện ra, gửi một đoạn chat voice đi.
Mặc dù lúc n3gười chơi gửi giọng nói
không phải là kênh trước mặt
thì người trước mặt sẽ không nghe thấy nội dung, nhưng Hứa Dật Trình nói rất đơn gi9ản, đơn giản tới nỗi Bạch Niệm Niệm cũng có thể nhìn ra từ khẩu hình của hắn - hắn nói,
Câm miệng
.
Bạch Niệm Niệm: ... Đột nhiên6 rất muốn cười thì phải làm sao bây giờ?
Có phải trong đầu anh bị...
Mắt thấy Bạch Niệm Niệm sẽ bị lời thoại ùn ùn kéo đến trong đầu nhấn chìm mất, bỗng nhiên Hứa Dật Trình lùi về sau một bước, quỳ một gối trên đất.
Bạch Niệm Niệm: ...
Xung quanh yên tĩnh lại, mỗi một người đều đang cười hì hì nhìn Bạch Niệm Niệm. Bị gián đoạn như vậy, nỗi xúc động của Bạch Niệm Niệm cũng biến mất chẳng còn thấy tăm hơi nữa rồi. Cô lúng túng vội vàng gật đầu, mà ba chữ
Em bằng lòng
nhỏ xíu kia đã bị chìm ngập trong tiếng hoan hô lũ lượt kéo đến rồi.
Hứa Dật Trình cẩn thận đeo chiếc nhẫn bằng đường lên ngón áp út của Bạch Niệm Niệm, sau đó nắm lấy tay cô đứng lên, lại kéo nhẹ một cái, kéo cô vào trong lồng ngực mình mà ôm chầm lấy.
Bọn họ ồn quá, anh chưa nghe thấy rõ.
Bạch Niệm Niệm nép sát vào ngực Hứa Dật Trình, nghe thấy hắn nói như vậy trên đỉnh đầu mình.
Ủa?
Hết rồi?
Anh chắc chứ?
Anh bạn trai không làm việc theo dòng suy nghĩ của người bình thường khiến cô bị
treo máy
hoàn toàn. Cô liền giữ nguyên vẻ mặt hỗn loạn này, nhìn Hứa Dật Trình khẽ nâng tay trái của cô lên, rồi nói với cô:
Mặc dù anh đã suy nghĩ đến giờ phút này từ rất lâu rồi, nhưng vẫn luôn cảm thấy còn chưa có chuẩn bị xong. Vốn là định làm một bàn tiệc lớn, lại giấu chiếc nhẫn vào trong...
Bạch Niệm Niệm: ... Đầu bếp, anh có chắc em sẽ không nuốt chiếc nhẫn đó xuống chứ? Có phải anh không biết đồ ăn mà mình làm ngon đến mức nào không hả?
... Nhưng gần đây vẫn luôn bận rộn, chẳng những không thể làm một bàn thức ăn lớn, mà ngay cả chọn nhẫn cũng không được...
Chân mày Hứa Dật Trình hơi nhíu lại, gương mặt tràn ngập áy náy.
Bạch Niệm Niệm tỉnh lại từ trong trạng thái vừa rồi. Cô rất muốn nói, không sao, chỉ cần là anh, chỉ cần là Hứa Dật Trình thì dù là ngắt một ngọn cỏ, hái một đóa hoa ở ven đường rồi bện chúng lại thành một chiếc nhẫn thì cô cũng có thể chấp nhận tấm lòng chân thành của hắn rồi.
Nhưng mà Hứa Dật Trình không cho cô cơ hội để an ủi hắn.
Chỉ thấy ánh sáng nhạt chợt lóe nơi đầu ngón tay của hắn, một viên hồng ngọc từ từ hiện ra. Bạch Niệm Niệm vừa nhìn liền nhận ra, đó là kẹo hình chiếc nhẫn được bán trong quầy bán quà vặt trước cổng trường khi còn bé!
Đồng ý anh ấy! Gả cho anh ấy!
Tầm Hoan chạy xung quanh hai người, điên điên khùng khùng mà làm ầm ĩ lên, dường như không hề để ý tới ánh mắt nhìn chằm chằm của Hứa Dật Trình,
Đồng ý anh ấy! Gả cho anh ấy! Bạch Ngọc Kinh trên trời! Gả cho tôi đi!
Một tiếng
Rầm
vang lên, Tầm Hoan đã bị Triệu Tiểu Dã dùng chuôi đao vỗ lên đầu một phát, nằm ngã sõng soài hai tay giang rộng dưới đất.
Hứa Dật Trình cố nhắm hai mắt lại: Bỏ đi, giết người là phạm pháp.
Nhìn hai người bị vây vào giữa ở đằng kia, chẳng hiểu sao Triệu Tiểu Dã lại thấy khó chịu, cứ cảm thấy cải xanh nhà các cô bị... bị người đào đi mất rồi.
Nhưng xét thấy người nọ cũng không tệ lắm cho nên đào thì cứ đào đi... nhưng tâm trạng lại hơi phức tạp.
Hứa Dật Trình không muốn bị người khác nhìn xem nụ hôn đầu của mình và Bạch Niệm Niệm, hắn cười cười nhìn chằm chằm Tầm Hoan, âm thanh quấy rối của Tầm Hoan lập tức nhỏ lại, cho đến khi tự động biến mất.
Đi, đi thôi! Đi làm nhiệm vụ tiếp!
Tầm Hoan gọi các đội viên của phân đội nhỏ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.