Chương 292: Vừa gặp đã yêu



Trình ca? Trình ca?
Bạn học phe phẩy tay trước mặt hắn,
Hoàn hồn, hoàn hồn đi Trình ca, phải xuất phát rồi.


Hứa Dật Trình gằn cái tên c8ủa bạn học đó từ trong kẽ răng:
Thẩm, Nhất, Ngang...



Há?
Thẩm Nhất Ngang cảm nhận được một hơi thở nguy hiểm đang
uốn lượn
từ sau lư3ng rồi dâng cao lên.
Rất may mắn là bọn họ còn có thể ngồi cùng một đoàn tàu.

Sao vậy? Sao mắt lại đỏ,
Giọng nói của Tưởng Lộc bỗng nhiên vang lên trên đỉnh đầu, còn trêu chọc,
Không phải muốn bỏ cuộc giữa chừng chứ?

Bạch Niệm Niệm cũng không biết Tưởng Lộc xuất hiện ở bên cạnh mình từ lúc nào, cô lắc đầu, ngượng ngùng nói:
Không có đâu, tôi không sao. Hội trưởng, anh có chuyện gì à?

Cùng lúc đó, Bạch Niệm Niệm nhìn điện thoại di động, đôi mắt càng trừng lớn hơn...

Không quên tình đầu: [Hình ảnh]


Không quên tình đầu: Gửi của em qua đây, anh đi tìm em.

Sát khí?
Ảo giác, chắc chắn là ảo giác.

Thôi đi.
Hứa Dật Trình lặng lẽ thở dài.
Tấm hình đó chính là hình vé tàu của Hứa Dật Trình, chỉ cách chỗ ngồi của Bạch Niệm Niệm khoảng hai toa mà thôi.
Bạch Niệm Niệm chợt ngẩng đầu lên, giữa không gian huyên náo, cô có thể nhìn thấy rõ lá cờ của Đại học C đang đi thẳng về phía cổng ga. Nhưng mà phóng tầm mắt nhìn ra xa, đám người đông đúc đều là quần áo giống nhau, thứ khác duy nhất cũng chỉ có lá cờ của các đại học mà thôi.
Vừa rồi Hứa Dật Trình ở nơi này! Ở một nơi chỉ cách cô có mấy chục mét, thậm chí là mười mấy mét thôi!

Òa, ôi!

Đám người được trận xôn xao, có người bị động tác của hắn hù dọa, nhưng nhiều hơn lại là tiếng hô ngạc nhiên của các nữ sinh. Mấy cô gái trước mặt Bạch Niệm Niệm vô cùng kích động nắm lấy tay nhau, nhỏ giọng hưng phấn hô:
Nhìn thấy không, nhìn thấy không? Vừa rồi, anh ấy nhìn về bên này đó!


Ừ ừ ừ tớ thấy rồi! Đúng là nhìn đã mắt ghê, nhan sắc như thế này đã đủ ra mắt rồi!


Nhớ mãi không quên: Nếu như em nói cho anh sớm chút thì tốt rồi. Lúc mới đến em không nhìn thấy cờ của Đại học C, còn tưởng là các anh không đi chung đoàn với tụi em nữa...

Hứa Dật Trình trả lời ngay lập tức.

Không quên tình đầu: Đồ ngốc, đừng khóc. Đợi lát nữa gặp ở trên tàu nhé.

Nói không chừng
nam sinh tóc hơi dài
mà mấy nữ sinh đó thảo luận với nhau chính là hắn, mà cô vì ban nãy không tìm thấy lá cờ của Đại học C nên mới cho rằng Đại học C không ở đây... Sao cô lại không nhìn thêm chút, hỏi thêm chút nữa chứ!
Cứ vậy mà lỡ mất dịp gặp mặt rồi.
Ngay tức khắc, trong lòng Bạch Niệm Niệm vừa cuống cuồng, lại vừa hối hận, suýt chút nữa đã sốt ruột chảy nước mắt rồi.

Nhớ mãi không quên: Vâng! Gặp trên tàu.

Tâm trạng của cô lại trở nên tốt hơn giống như là ngồi xe đi vòng qua núi vậy. Từ khi quen biết Hứa Dật Trình, cứ cách mấy ngày là cô phải
qua
như vậy một lần, dường như trái tim cũng càng ngày càng khỏe mạnh hơn rồi.
Điện thoại di động rung lên, lại nhận được một tin nhắn.
Tưởng Lộc sờ mũi, muốn nói nhưng lại thôi. Động tác này khiến cho Bạch Niệm Niệm lập tức nhớ tới Hứa Dật Trình.
Tưởng Lộc ấp a ấp úng nói:
Ừm...

Bạch Niệm Niệm không trả lời tin nhắn, Hứa Dật Trình buồn bực ngậm vé xe của mình, xách ba lô lên, di chuyển theo đội ngũ về phía trước. Thấy đã sắp rời khỏi khu ghế ngồi rồi, hắn bỗng dưng ném ba lô, đi nhanh về phía ghế ngồi, bật nhảy đạp lên trên lưng ghế, nhìn về phía Đại học A một lần cuối cùng.
Bạch Niệm Niệm lập tức nghiêng đầu nhìn xem, nhưng tiếc là Hứa Dật Trình đã nhảy xuống rồi. Hắn lau nơi mà mình mới vừa giẫm lên, sau đó tiếp tục cùng đội ngũ đi về phía trước.

Trình ca, hôm nay cậu đúng là khiến tớ được mở rộng tầm mắt đó! Rốt cuộc là nữ sinh trường nào vậy? Đại học A, Đại học B, hay là Đại học D, Đại học E...
Thẩm Nhất Ngang bám lấy Hứa Dật Trình lải nhải không ngừng nghỉ, tiếc là Bạch Niệm Niệm không thể nghe thấy được.
Nhưng mà, trong lòng Bạch Niệm Niệm có một âm thanh vô cùng khẳng định nói với cô rằng, người mới vừa rồi chắc chắn là Hứa Dật Trình, chắc chắn luôn!

What?!
Mắt kính của Thẩm Nhất Ngang suýt nữa đã trượt xuống tới nơi rồi,
Đừng chọc cười nha người anh em, chẳng lẽ chỉ trong một thoáng kinh hồn vừa rồi mà cậu đã vừa ý em gái kia rồi? A ha ha...


Đúng vậy,
Khóe miệng Hứa Dật Trình cong lên, ánh mắt nhìn điện thoại vô cùng dịu dàng,
Vừa gặp đã yêu, không được sao?


Được, sao mà không được,
Thẩm Nhất Ngang cười đẩy hắn,
Đi, đi, lên xe trước, sau đó tớ sẽ cùng cậu đi từng toa từng toa tìm 'bạn gái' cậu!


Không quên tình đầu: Đúng rồi, em hỏi thử bạn học ngồi cạnh em có đồng ý đổi chỗ không?

Ơ ơ? Muốn ngồi kế nhau sao? Bạch Niệm Niệm không kìm được nuốt nước bọt.

Nhớ mãi không quên: Em chưa biết người ngồi cạnh em là ai nữa, để lát nữa lên xe em hỏi thử xem.


Anh phải đi dẫn đội rồi, đợi lên xe trả lời lại cho anh nhé!
Tưởng Lộc nói xong, nhận lấy lá cờ trong tay bạn học, đi tới phía trước đội ngũ của Đại học A.
Bạch Niệm Niệm: ??? ... Ban nãy Tưởng Lộc hỏi cái gì vậy? Cô không chú ý nghe! Thôi vậy, lên xe rồi hỏi lại anh ta cũng được.
Đúng rồi, còn chưa trả lời tin nhắn của Hứa Dật Trình nữa. Bạch Niệm Niệm mở máy ảnh ra chụp cuống vé lại, gửi cho Hứa Dật Trình.
Nếu như khô9ng có tiếng hô vừa rồi của Thẩm Nhất Ngang thì đám sinh viên ngồi giữa Đại học C cùng Đại học A đã không rào rào nối đuôi nhau đứng lên che mất tầ6m nhìn của Hứa Dật Trình rồi. Mặc dù chỉ mấy giây sau thì tiếng còi cũng vang lên, nhưng nhỡ đâu trong vòng mấy giây đó hắn thật sự có thể nhìn th5ấy được Bạch Niệm Niệm thì sao?

Rốt cuộc vừa rồi cậu đang nhìn ai vậy?
Thẩm Nhất Ngang kiên trì hỏi cho đến cùng.
Hứa Dật Trình chụp hình vé tàu của mình, sau đó vừa đánh chữ vừa trả lời cậu ta:
Nhìn bạn gái tôi.

Tuy nhiên... Mấy người bạn học xung quanh, cho dù không có quen biết hết nhưng gần như đã quen mắt cả rồi, nếu như thấy người bên cạnh cô thay đổi thành một người khác thì có thể hay không...


Không quên tình đầu: Được. Vốn là định để em đổi qua, nhưng người ngồi cạnh anh là Hội trưởng Hội sinh viên, cho nên chỉ có thể để anh đổi qua thôi.


Bạch Niệm Niệm vừa mới định nói hay là cứ để cô qua chỗ hắn đi, thì đã nhận được tin này cho nên đành phải xóa bỏ.

Kết quả, chờ lên xe cô mới phát hiện ra, người ngồi cạnh cô lại là Tưởng Lộc.

Ánh mắt của mấy nữ sinh mới quen khi nhìn cô lập tức trở nên khác thường, còn hỏi có phải Tưởng Lộc và Bạch Niệm Niệm thân thiết lắm không, bởi lẽ danh sách là do Tưởng Lộc sắp xếp, mà thứ tự chỗ ngồi của bọn họ vốn được xếp dựa theo thứ tự trên danh sách.


Ha?
Tưởng Lộc cười cười, dễ tính giải thích,
Vốn tên tôi nằm ở vị trí cuối cùng, nhưng sau khi nộp danh sách lên thì có một bạn học vì chuyện riêng phải tạm thời rút khỏi, thế nên mới bổ sung thêm một đội viên, chính là người bạn nhỏ này đây.



À… Ra là vậy...
Các nữ sinh kéo dài giọng, trao đổi ánh mắt sâu xa với nhau.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.