Chương 326: Tiễn đưa ở sân bay


Tốc độ đọc lời chứng của Nguyệt Lão rất chậm, Bạch Niệm Niệm như có cảm giác liền ngẩng đầu lên, nhìn về một hướng khác qua tấm voan đội đầu của8 cô dâu. Tấm khăn voan cô dâu do Hãy gọi tôi là tiểu tiên nữ thiết kế có thể ngăn cách ánh mắt của người bên ngoài nhưng lại không ảnh hưởng qu3á nhiều đến tầm nhìn của cô.

Trong rừng cây ở ngoài rìa đám đông có một bóng dáng màu trắng lướt ngang qua phía hàng cây rồi đi về chỗ 9sâu nhất. Bạch Niệm Niệm chớp mắt vài cái, nhìn thêm lần nữa, nhưng dường như là chẳng có người nào ở đó cả.

Cô cúi đầu xuống, không nh6ìn nữa.
Lời chứng của Nguyệt Lão đã sắp đến hồi kết, cô và Hứa Dật Trình dựa theo yêu cầu của Nguyệt Lão nói câu
Cả cuộc đời chỉ không5 phụ tình yêu và đồ ăn ngon
, lập tức có thật nhiều đồ ăn ngon bay từ trong ánh trăng sáng sau lưng Nguyệt Lão ra ngoài, rồi bay lượn vòng quanh hai người. Đối với những người khác mà nói thì những thứ đó chỉ là hiệu ứng nhìn thấy nhưng không ăn được, còn đối với Bạch Niệm Niệm thì chỉ cần cô mở miệng, Hứa Dật Trình sẽ tựa như chú mèo máy vậy, biến những món ăn này thành vật thật cho cô ăn.
Túi đeo lưng hơi sáng lên, bên dưới góc trái cũng xuất hiện một lời nhắc nhở đến từ hệ thống,
Chúc mừng bạn đã nhận được lời chúc phúc của Nguyệt Lão. Công thức điều chế cẩu lương đặc biệt x1, Tình yêu và đồ ăn ngon x1.
Bạch Niệm Niệm vừa định mở ra nhìn thử thì Hứa Dật Trình đã nhận lấy cái cây nhỏ từ tay Nguyệt Lão, chậm rãi vén khăn voan cô dâu của Bạch Niệm Niệm lên rồi.
Hai người nhìn nhau cười rồi tới gần nhau, tạo một dáng pose với camera ong mật mới bay đến bên cạnh, sau đó gật đầu với các khán giả phía dưới đài, lúc này Hứa Dật Trình mới truyền tống Bạch Niệm Niệm cùng về trụ sở bang hội.
Hứa Dật Trình và Bạch Niệm Niệm lộ mặt trước cổng bang hội một chút. Bạch Niệm Niệm cũng ấn nút
Chia sẻ chuyện vui
để phát kẹo mừng cho các người chơi đang đợi kẹo mừng, sau đó mới vào trong bang hội đổi sang bộ lễ phục thứ hai - Bộ vest trắng cùng áo cưới màu trắng, sau đó truyền tống lần thứ ba tới cửa
Nhà ăn
do Nhà ăn đáng tin mở ở thành chính.
Hôm nay Nhà ăn đáng tin không mở cửa buôn bán, toàn bộ mặt tiền cửa hàng đều đã chuẩn bị kỹ càng cho
Tiệc cưới
rồi. Tính cả bàn lớn, bàn nhỏ, phòng riêng thì tổng cộng có 88 chỗ ngồi. Tám mươi tám người chơi được xếp hạng tiền mừng trong 88 hạng đầu sẽ tự động được hệ thống mời tới tham gia tiệc rượu của hai người. Những người chơi còn lại thì có thể đợi tới khi nhà ăn mở lại sẽ dùng hộp đựng kẹo mừng để dùng cơm miễn phí một lần tại nhà ăn.
Hộp đựng kẹo mừng trông thì có vẻ nhỏ nhưng bên trong lại lớn như trời đất, chẳng những có kẹo và chocolate mà còn có một phần đồ ngọt do Hứa Dật Trình tự làm nữa. Tiramisu, bánh flan, bánh mochi, bánh mousse dâu tây, bánh tart trứng, macaron... Nhưng có thể bốc được thứ mình thích hay không thì phải xem vận may rồi.
Bạch Niệm Niệm đã trốn trọn cả tiết học buổi sáng rồi nhưng vẫn còn giả vờ như đang ở trường học nói chuyện phiếm trên di động với Hứa Dật Trình, hậu quả của việc này chính là, cô
lạc đường
... Cũng không phải là lạc mất phương hướng mà là cô không biết Hứa Dật Trình ở nơi nào. Trong sân bay to lớn nơi nơi đều là người thế này, một mình cô đi vội vã nhìn lướt qua vô số gương mặt xa lạ nhưng không tìm thấy bóng người mà mình vẫn luôn khắc ghi trong lòng.
Thấy đã càng ngày càng gần đến giờ xuất phát, trên chóp mũi của Bạch Niệm Niệm cũng thấm ra mồ hôi. Mặc dù hôm qua đã chào tạm biệt rồi nhưng cô vẫn muốn gặp mặt Hứa Dật Trình, lại không muốn bị người nhà của hắn nhìn thấy. Có lẽ, đi chuyến này công cốc mất rồi.
Bạch Niệm Niệm cúi đầu đi vào nhà vệ sinh, ở hướng ngược lại có người đang nhìn cô nhưng cô đầy bụng tâm sự cho nên không chú ý tới.
Tiệc rượu kéo dài đến nửa đêm, đám người mới dần dần tản đi. Rượu trái cây do nhà ăn tự chưng cất khiến bọn họ uống một trận đã mê, trên mặt mỗi người đều có hiệu ứng đỏ rực của say rượu, mặc dù vẫn còn tỉnh táo nhưng bước chân của nhân vật trong trò chơi lại trở nên lảo đảo xiêu vẹo, trông rất thú vị.
Kỳ nghỉ kết thúc, Hứa Dật Trình và Hứa Dật Sênh nhận được thông báo từ Thiên đường sành ăn. Hứa Dật Sênh đoán không sai, đúng là bọn họ cần phải lên đường vào giữa tháng. Trong thời gian này Hứa Dật Trình cũng đến trường Bạch Niệm Niệm tìm cô mấy lần, cũng mời bạn cùng phòng cô ăn cơm theo
Truyền thống
ký túc xá của họ, nhưng chỉ chớp mắt lại phải cách xa nhau nữa rồi.
Hôm đó thời tiết âm u giống như vị thần linh trông coi thời tiết còn chưa bước ra khỏi bầu không khí của tiết Thanh Minh vậy. Bạch Niệm Niệm đã đi học nhiều năm như vậy rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên trốn học trong đời, lí do là vì cô đến sân bay tiễn Hứa Dật Trình. Cô không nói cho Hứa Dật Trình biết, thứ nhất là vì chắc chắn Hứa Dật Trình sẽ không muốn cô trốn học. Thứ hai, cô biết Hứa Dật Trình sẽ đến sân bay với Hứa Dật Sênh, nói không chừng nhà bọn họ cũng sẽ ở đó, cho nên cô cũng không tới tham gia náo nhiệt mà chỉ đứng từ xa dõi mắt theo hắn rời đi là được rồi.
Cô nhìn bản thân hấp tấp trong gương, thở dài một hơi. Sửa sang lại tóc, rồi dùng đầu ngón tay thấm một chút nước chấm lên gò má, lúc này cô mới cảm thấy thoải mái hơn.

Lúc đi ra cô vẫn cúi đầu, không hề nhìn về phía nhà vệ sinh nam mà đi thẳng ra ngoài, cô định nhìn thử cửa kiểm tra an ninh một lần cuối cùng. Nếu như vẫn không tìm thấy anh ấy thì thôi vậy.

Một tiếng
Ting tang
vang lên, điện thoại Hứa Dật Trình cũng sáng lên, trên màn hình khóa là icon của phần mềm Wechat. Hắn không nhìn nữa, tiếp tục nghe nhân viên công tác của Thiên đường sành ăn trò chuyện với mình. Nhưng nhân viên công tác lại chủ động nói hắn cứ làm việc của mình trước đi, hắn cười cười vừa định nói không sao thì chợt nhớ tới hình như mới vừa liếc nhìn thấy tên của Hứa Dật Sênh.

Hứa Dật Sênh chỉ đi vệ sinh thôi mà sao lại nhắn tin Wechat cho mình?

Hứa Dật Trình nghi hoặc cầm điện thoại lên liền nhìn thấy nhắc nhở tin nhắn trên màn hình khóa là
Eason: [Hình ảnh]
. Hắn mở khóa điện thoại, lập tức đứng phắt dậy, nói một câu
Xin lỗi, tôi có chút việc
với nhân viên công tác rồi vừa đi vừa gọi điện thoại cho Hứa Dật Sênh. Một nhân viên công tác khác cầm thẻ lên máy bay về, cảm thấy khó hiểu nhìn hắn vội vã chạy về một hướng khác.

Bạch Niệm Niệm đứng bên ngoài một hàng dài ở cửa kiểm tra an ninh, nhìn lướt qua từng dãy từng dãy thì bỗng nhiên sau lưng vang lên một tiếng nhạc du dương.

Chuông điện thoại của người này thật là êm tai, Bạch Niệm Niệm nghĩ như vậy, nhưng không quay đầu lại mà vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.