Chương 83: Double click
-
Nhà Cung Cấp Cẩu Lương
- Tg: A Họa
- 1306 chữ
- 2022-02-04 07:44:11
Bạch Niệm Niệm ở bên này màn hình: ...
Mười ngón tay thon dài của Hứa Dật Trình đặt trên máy vi tính xách tay màu đen, trong chốc lát không8 biết nên trả lời tin nhắn QQ này như thế nào. Hắn lại mở thông tin QQ của đối phương ra lật xem lần nữa, đúng là Nhớ mãi không quên, đâu có sai. 3
Hắn mới vừa lên diễn đàn xem, thì thấy một người chơi có ID gọi là
Thỏ Alice
đăng một đoạn video quay màn hình lên, đã chứng minh được n9hững việc làm của bang hội Thức ăn là trời.
Thật ra thì đối với chuyện bản thân không thể giúp được gì, Hứa Dật Trình rất để bụng.
Hắn đóng khung thông tin của Nhớ mãi không quên lại, mới phát hiện nhãn dán double click 666 đã bị thu hồi về rồi.
Bạch Niệm Niệm thu hồi5 tin nhắn về, lại chọn một nhãn dán con mèo con rất đáng yêu gửi đi, tiếp đó liền sửng sốt, chạy về phòng ngủ, đứng yên trước kệ sách - một con mèo trắng ngây ngô đáng yêu ngồi ở bên cạnh khung ảnh của cô, ánh mắt làm bằng đậu đen vô cùng sáng ngời.
Nhớ mãi không quên: Ừm, đầu bếp, hôm tuyết rơi anh có từng đến công viên Trung Sơn không?
Sau đó, Hứa Dật Trình bắt xe buýt, đi đến công viên Trung Sơn bị tuyết trắng bao phủ, rồi dừng lại rất lâu trước cửa tiệm nhỏ đổ nát đã bị khóa, cho đến khi mẹ gọi điện bảo hắn về nhà ăn cơm, hắn mới tỉnh táo lại.
Sau khi đi ra hai bước, Hứa Dật Trình mới phát hiện con mèo bột mì đã bị hắn bỏ quên mất rồi. Hắn xoay người lại, nhìn con mèo nhỏ kia, trong đầu nhớ tới từng chuyện từng chuyện đã trải qua với Nhớ mãi không quên ở trong trò chơi. Hắn và con mèo nhỏ đối mặt nhau mấy giây, lại ngẩng đầu nhìn cái bảng hiệu đã tích tụ một tầng bông tuyết, cuối cùng xoay người rời đi.
Mà con mèo nhỏ kia, chính là thay thế hắn ở lại đó, lặng lẽ bảo vệ cửa tiệm nhỏ, cho dù hắn biết có lẽ bản thân không thể giữ được nó nữa rồi.
Thật ra thì trong lòng hắn rất kích động, nhưng nó cũng chỉ giới hạn ở trong lòng mà thôi. Hắn - con người này, từ nhỏ đã bị mọi người nhận xét là
điềm tĩnh
, thực ra chỉ là đã quen đè nén cảm xúc vào trong lòng thôi. Qua những lời khen ngợi của người lớn, hắn càng ngày càng ý thức rèn luyện loại
điềm tĩnh
này, đến nỗi dù trong lòng rất là kích động thì bề ngoài cũng sẽ càng bình tĩnh.
Nhớ mãi không quên: [Hình ảnh]
Ngay tại khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh đó, Hứa Dật Trình liền trừng to hai mắt, hắn sẽ không nhận lầm, đó là con mèo nhỏ bằng bột mì mà hắn tự làm ra!
Không quên tình đầu: Sao cô biết?
Nhớ mãi không quên: Anh đi thật hả? Ôi ôi ôi là anh thật hả?!
Hứa Dật Trình phủ định suy đoán vừa rồi của mình, có thể thấy rằng Nhớ mãi không quên không quen hắn. Hắn đặt tay trái trước cằm, ánh mắt vô ý thức rơi trên hình nền góc dưới bên trái, nhớ lại những việc đã làm ngày đó.
Nhớ mãi không quên: Con mèo con này là do anh làm hả? Tôi thấy nó ở một cửa tiệm không cho thuê, vừa liếc mắt đã thấy được rồi! Bởi vì rất giống con mèo anh đã làm trong trò chơi, cho nên tôi đã nhặt nó về nhà luôn ha ha ha.
Một cửa tiệm không cho thuê
, Hứa Dật Trình nhìn thoáng qua liền thấy được mấy chữ này.
Không quên tình đầu: Thật là trùng hợp.
Lúc Hứa Dật Trình đến công viên Trung Sơn còn rất sớm, trong công viên hầu như không có bao nhiêu du khách cả, số đông đều là ông cụ bà cụ kiên trì tập luyện cùng ông cụ bà cụ đi đường tắt ngang qua công viên để mua thức ăn. Cho dù là thuộc về loại nào thì đều không khớp với một thiếu nữ đang độ thanh xuân như Nhớ mãi không quên.
Hứa Dật Trình nhớ lại một lần rồi trả lời cho Nhớ mãi không quên một tin nhắn:
Không quên tình đầu: Tôi có đi thật, đi lúc sáng sớm. Cô cũng đi sao? Tôi không để ý tới.
Nhớ mãi không quên: Đúng vậy đúng vậy! Đúng là trùng hợp. Tôi vốn định đợi anh vào trò chơi sẽ hỏi thử, mà sau đó đã quên mất tiêu luôn.
Khóe miệng của Hứa Dật Trình khẽ cong lên, sau khi đánh mấy chữ lại chợt nhớ tới cái gì đó, liền xóa đi gõ lại:
Không quên tình đầu: Tôi thấy có người đăng video quay màn hình trong bình luận trả lời bài viết trên diễn đàn, là bạn cô đăng hả?
Nhớ mãi không quên: Tôi đi buổi sáng, khoảng mười, mười một giờ.
Vì kích động mà trái tim của Hứa Dật Trình đập loạn lên, bây giờ hình như đã dần dần mất kiểm soát, bắt đầu chầm chậm, chầm chậm xuống, đến nỗi chậm hơn ban đầu, còn rối loạn hơn ban đầu nữa...
Nếu như hắn đến đó trễ hơn chút nữa là tốt rồi, vậy thì sẽ không lỡ mất mấy tiếng đồng hồ này rồi.
Hứa Dật Trình tim đập loạn nhịp, lập tức ngồi ngay ngắn lại - cô ấy cũng đến công viên Trung Sơn? Cô ấy thấy mình? Cô ấy... biết mình?
Chẳng lẽ cô ấy là người quen của mình?
Cuống họng của Hứa Dật Trình trở nên khô khốc, bưng ly nước lên uống một ngụm.
Sáng sớm vừa tỉnh lại, Hứa Dật Trình đã bị cảnh tuyết sáng ngời ngoài cửa sổ làm cho nhói mắt. Hắn ngồi trên giường một hồi, an tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, một con mèo nhỏ bằng bột mì mới làm xong trên bệ cửa sổ cũng cùng hắn nhìn ra ngoài.
Cho đến khi một con chim khách bay phành phạch đến, lắc lắc tuyết đọng trên đầu, hắn mới tựa như đột nhiên tỉnh lại từ giấc mộng giữa ban ngày, đứng lên làm vệ sinh cá nhân thay quần áo rồi ra ngoài, còn mang con mèo nhỏ bằng bột mì theo nữa.
Trước khi đi, mẹ hắn hỏi hắn đi đâu, hắn trả lời nói đi chạy bộ, mẹ kêu về sớm ăn cơm, hắn đều nhớ rõ những chi tiết này.
Bạch Niệm Niệm bị sự vui sướng của duyên phận lấp đầy nội tâm, cho đến khi nhìn thấy những lời này, mới chợt nhớ tới lý do ban đầu mà Không quên tình đầu đã cho cô số QQ.
Nhớ mãi không quên: À, đúng vậy...
Cô kể sơ lại những chuyện đã xảy ra cho Không quên tình đầu nghe, cùng lúc đó cũng mở diễn đàn ra, thấy quan hệ với công chúng của Thức ăn là trời lại bắt đầu bị khủng hoảng.
Nhớ mãi không quên: Đúng rồi, Một khúc thơ ngâm một chén phiền gửi trò chuyện riêng cho tôi này, nói cô ấy thay Bái kiến nữ vương bệ hạ xin lỗi tôi, tôi còn chưa trả lời cô ấy nữa.
Hứa Dật Trình rất muốn nói, em không muốn trả lời thì đừng trả lời. Nhưng lại nhớ tới cách xử sự trước nay của Hàn Tiểu Nhã, lại nghĩ tới tính cách của Nhớ mãi không quên, hình như nói vậy thì không thích hợp lắm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.