Chương 1004: Ngõ cụt (3)



Gã cũng trọng tình trọng nghĩa với ngươi thật. Phản chủ, tiết lộ cơ mật, bán nước, những chuyện mà nam nhi khắp thiên hạ này 8không dám làm, gã đều làm tất, hoàn toàn không màng đến tính mạng và thanh danh của mình... Ha, nhưng ta không hiểu, Đông Phư3ơng Thanh Huyền, ngươi có tài đức gì mà có thể khiến gã làm như vậy?


Đông Phương Thanh Huyền mím môi, cúi đầu nhìn n9àng nhưng không trả lời.
Cầu Thông Thiên? Hạ Sơ Thất nương theo ánh mắt của hắn ta, nhìn ra ngoài bụi cỏ, lúc này nàng mới phát hiện nơi họ đang ẩn nấp là một mặt dốc, xuống chút nữa là khe của hai ngọn núi. Và cách nơi họ dừng chân khoảng hơn mười trượng có một chiếc cầu gỗ chừng một mét. Thân cầu nối hai sườn núi Nam Bắc, hai bên cầu có vài sợi xích sắt to đùng, buộc vào những tấm ván gỗ, hai đầu xích sắt ghim sâu vào tảng đá lớn bên cầu. Xét từ hoàn cảnh xung quanh, dường như đây là đường nối liền Nam Bắc duy nhất.
Nàng hiểu ra.

Đại hãn…!

Quân tiên phong Ngột Lương Hãn rút khỏi Cư Dung Quan nhìn thấy bóng người Đông Phương Thanh Huyền, ai nấy cũng đều lộ ra vẻ vui mừng khó tin, thậm chí có người còn nức nở nghẹn ngào.
Suýt chút nữa thôi người bị nện chết sẽ là họ rồi.
Nhưng không thấy ai ở gần đây mà? Sao lại có thuốc nổ chứ?
Hai tiếng nổ nặng nề vang một trước một sau, con ngựa của hắn ta kêu thảm thiết, ngã xuống đất, tứ chi co rút vì đau đớn.
Chỉ trong chớp mắt, thuốc nổ được chôn sẵn dưới đất phát nổ, làm bùn đá bay lên tung tóe, rơi xuống ào ào, đập xuống thân ngựa. Con ngựa kia trở thành vật hy sinh đáng thương, vó trước vùng vẫy trong bùn lầy, miệng bắt đầu sùi bọt trắng, sau đó từ từ nằm im bất động.

Không, nàng sẽ không làm như vậy.
Nụ cười trên khuôn mặt Đông Phương Thanh Huyền dịu dàng, cứ như đang trò chuyện cùng tri kỷ, rất thoải mái,
Nếu nàng không quan tâm, thì sao lại chịu đi theo ta?

Thấy nàng lạnh mặt không lên tiếng, hắn ta cúi đầu kề đến gần, mang theo nét cười khẽ,
Lúc vào doanh trại quân Tấn, ta cũng thấy hơi lo, sợ nàng sẽ không quan tâm... Nhưng trên thực tế, không cần biết đã bao năm trôi qua, A Sở vẫn là A Sở của ngày nào, ta đoán không sai.

Nàng hướng ánh mắt thắc mắc về phía Đông Phương Thanh Huyền, nhưng hắn ta không nhìn nàng mà chỉ nheo mắt quan sát địa hình, giống như là đang thăm dò điều gì đó. Một lúc lâu sau, hắn ta mới mỉm cười:

Đến cầu Thông Thiên rồi.

Hạ Sơ Thất nheo mắt lại, cong môi trêu ghẹo.

Chẳng lẽ gã thích ngươi?

Một câu nói đơn giản theo gió vang vọng khắp sơn cốc.

Đại hãn?

Hạ Sơ Thất trợn mắt, ngậm miệng lại.
Tên ngốc mà Đông Phương Thanh Huyền đang ám chỉ chính là Tiểu Nhị. Từ lúc ra khỏi doanh trại quân y, nàng không nhìn thấy y nữa, Đông Phương Thanh Huyền cũng không nói rõ, chỉ nói tạm thời Tiểu Nhị không có nguy hiểm đến tính mạng. Chính bởi vì vậy nên nàng mới phải ngoan ngoãn làm tù bình của hắn ta.
Sống lưng của Hạ Sơ Thất toát mồ hôi lạnh, thấm ướt cả xiêm y.

Ôi mẹ ơi...

Đây chính là đường tiếp tế của Ngột Lương Hãn đến Cư Dung Quan, cũng là nơi Triệu Tôn bày kế
bắt ba ba trong hũ
.
Gai Đỏ! Đội đặc nhiệm Gai Đỏ chắc chắn đang ở gần đây.
Ánh mắt nàng lạnh đi, nàng nghiến răng.

Đông Phương Thanh Huyền, ngươi đừng ép người quá đáng! Tuy ta không muốn người khác chết vì ta, nhưng nói cho cùng thì đó cũng chỉ là tên một lính quèn thôi. Nếu ngươi ép ta quá đáng thì dù giết hắn ta cũng không quan tâm. Cùng lắm thì sau này ta đốt thêm vài nén nhang cho hắn thôi...

Nàng mừng thầm, há miệng định kêu lên, nhưng vẫn còn chưa kịp lên tiếng thì phần eo bị siết chặt, miệng cũng bị hắn ta bịt lại.
Đông Phương Thanh Huyền cúi đầu, như cười như không,
A Sở đúng là bất cẩn, chẳng lẽ nàng đã quên tên ngốc kia rồi sao? Không quan tâm đến tính mạng của hắn nữa à?

Đông Phương Thanh Huyền nắm chặt tay phải, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp. Khi những tướng sĩ đến gần, hắn ta mới cười lạnh một tiếng, ôm Hạ Sơ Thất bò ra khỏi bụi cỏ, liếc nhìn về phía cây cầu, ánh mắt sắc bén như đao.

Các ngươi nghe cho kĩ đây, để người của Ngột Lương Hãn đi qua an toàn.


Hèn hạ!
Hạ Sơ Thất trừng mắt lên, rất muốn cắn chết hắn ta.

Ta hèn hạ, nhưng lát nữa nàng sẽ thấy, Triệu Thập Cửu của nàng cũng không cao thượng hơn ta bao nhiêu đâu...

Hắn ta vừa dứt lời, liền có những tiếng vó ngựa chấn động trời đất, vọng đến từ trên đoạn đường mà bọn họ vừa đi qua, hệt như cả quân đội đang dời trại, dồn dập đến nỗi vang vọng khắp sơn cốc.
Không lâu sau, đội quân Ngột Lương Hãn chỉnh tề xuất hiện ngay trước mắt.
Đông6 Phương Thanh Huyền cau mày, đang định lên tiếng thì bỗng nghe thấy một tiếng
ầm
vang lên trên đỉnh đầu, hệt như tiếng pháo5 nổ. Hắn ta còn chưa kịp ngẩng đầu xác nhận đã ôm Hạ Sơ Thất nhảy xuống theo bản năng, lăn nhanh vào bụi cỏ dại bên đường.

Bùm… ầm...

Ai cũng biết, bọn họ rút khỏi Cư Dung Quan như thế quả thật hơi mất mặt. Bị Triệu Tôn ép đến nước này, ai cũng tức giận, nhưng do cấp trên ra lệnh nên bọn họ không thể không lui. Bây giờ, nhìn thấy thủ lĩnh ở đây, lửa giận trong lòng họ bùng lên, ai cũng bắt đầu hô hào.


Đại hãn không sao, quá tốt rồi...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền.