Chương 1010: Gỡ nút thắt: tình viên mãn (1)


Hắn ta vừa dứt lời, một đóa hoa máu bỗng dưng nở rộ ngay trước mắt.

Suy cho cùng vẫn là thân phàm xác thịt, cho 8dù hai người hợp lực nhưng vẫn có một mũi tên bắn trúng cánh tay Đông Phương Thanh Huyền. Máu tươi bắn ra theo gió, chi3ếu đỏ đôi mắt của Hạ Sơ Thất. Nàng trợn mắt, nhìn Đông Phương Thanh Huyền ngã xuống trong bất lực, nhưng lại không nghe9 thấy tiếng hô của hắn ta trong không trung.

Yên tâm đi, thiếp sẽ không chết đâu, cũng chẳng chết được. Thiếp có trượng phu có con cái, còn có nhiều tiền thế kia, nếu như thiếp chết rồi thì chàng sẽ tìm mẹ kế cho Bảo Âm, sẽ có người phụ nữ khác ở trong nhà của thiếp, tiêu tiền của thiếp, ngủ với người đàn ông của thiếp, còn đánh con của thiếp nữa...



Đôi con ngươi của Triệu Tôn trở nên sâu thẳm.

Thiên Lộc, vì sao ngươi luôn thắng?... Ta đã mất nàng ấy, cũng mấ6t luôn thiên hạ…

Hai mắt Hạ Sơ Thất ướt nhòe, nàng há miệng, muốn gào lên nhưng không thể gào thành tiếng. Tro5ng lúc hoảng sợ, con tim nàng thắt lại, ánh mắt ngơ ngẩn, trơ mắt nhìn bóng dáng Đông Phương Thanh Huyền rơi xuống, biến mất trong màn sương trắng mù mịt…
Triệu Tôn thấy nàng ngơ ngác, hắn đưa tay xoay mặt nàng lại, đối diện với mình.

Hả?
Hạ Sơ Thất chớp mắt.
Triệu Tôn mím môi,
Trên thế gian này sẽ không có ai quan trọng hơn nàng. Nàng phải đối xử tốt với mình, cho dù xảy ra chuyện gì đều phải nghĩ đến sự an nguy của bản thân mình trước.

Con tim Hạ Sơ Thất thắt lại, nàng ngơ ngác nhìn hắn.

Giận.


Ồ.
Hạ Sơ Thất cúi đầu,
Thiếp không tốt, đã làm chàng phải lo lắng.

Nàng không nghe thấy lời hắn ta nói, cũng không nghe thấy câu than thở của Triệu Tôn.

Đông Phương Thanh Huyền, đồ đê tiện chết tiệt! Ngươi cho rằng ta không biết độ sâu dưới cầu không đến mười trượng, hơn nữa phía dưới còn có một đầm nước sâu à?


Còn nữa, từ xưa đến nay, bất kì cuộc chiến nào có liên quan đến lợi ích và quyền lực đều được dựng nên từ vô số máu tươi và xương trắng… A Thất, nàng phải tập quen dần.

Phải tập quen.
Triệu Tôn hài lòng ừ một tiếng, hắn ôm eo nàng, nghiêm mặt nói,
Vậy thì kết luận được rồi, kẻ nào xấu, Diêm Vương sẽ không nhận.

Hạ Sơ Thất sững người, chưa kịp phản ứng lại thì thấy trước mặt bỗng lóe sáng, Triệu Tôn đã đỡ lấy nàng rồi xoay người, lưng dựa vào xích sắt, đứng thẳng trên cầu Thông Thiên.
Hạ Sơ Thất đã nói như thế.

Không chết được.


Nhất tướng công thành vạn cốt khô ư?
(Mỗi một thành công của một vị tướng đều phải trả giá bằng cả vạn bộ xương binh lính chết khô).
Triệu Tôn cau mày, không trả lời. Hạ Sơ Thất chỉ cảm thấy sức lực nơi bàn tay đang dìu mình càng thêm nặng, nàng dựa sát vào hắn, cơ thể cũng ấm hơn, đến ngay cả sơn cốc chật hẹp này cũng bỗng trở nên thoáng đãng hơn.

Nhưng, Triệu Thập Cửu…
Hạ Sơ Thất thở dài, khôi phục lại nét mặt thoải mái,
Cuộc chiến lần này tàn khốc hơn thiếp tưởng. Tuy thiếp không chết nhưng mỗi ngày đều nhìn thấy rất nhiều sinh mạng vô tội từ giã cõi đời. Nhất là hôm nay, nhìn thấy họ chết đi, thiếp...

Triệu Tôn đỡ lấy nàng, đi từ từ đến đầu cầu,
Sống chết có số, nàng không cần nghĩ quá nhiều. Như thế này cũng tốt, có thể giải quyết hết ân oán với Bắc Địch, với Ngột Lương Hãn.

Sự thật mà Triệu Tôn nói cho nàng nghe là như vậy.

Không phải thường nói kẻ ác sống lâu ư?

Chỉ cần chiến tranh vẫn chưa kết thúc, nàng vẫn phải tập quen.
Dây xích nhỏ dưới chân hắn kêu
cót két
, gió lạnh từ trong sơn cốc thổi chiếc áo choàng đen của hắn bay phần phật, đường may tinh tế trên cổ tay áo bị phóng to liên tục trước mắt Hạ Sơ Thất… đến khi từ từ mờ đi, lúc này nàng mới phát hiện vành mắt mình đã ướt nhòe rồi.
Triệu Tôn nâng cằm nàng lên, nhìn nàng chằm chằm,
Giận nàng không biết ích kỷ.

Đôi mắt nàng rơm rớm,
Gia…


Điện hạ, cẩn thận dưới chân!

Giọng nói lo lắng của lão Mạnh vọng đến từ phía trên đầu cầu.
Hắn lại hỏi:
Ta đẹp hay Đông Phương Thanh Huyền đẹp?


Hử?
Hạ Sơ Thất nheo mắt,
Chàng.

Hạ Sơ Thất không nghe thấy lời của hắn, nàng nhìn về phía sương mù dưới cầu, miệng thì lẩm bẩm, nhưng trong đầu vẫn chứa cảm giác như đang nằm mơ. Cái cảm giác chấn động khi người thân quen bỗng dưng chết đi chui vào đầu nàng. Cảm giác ấy rất kỳ lạ, không thể nào làm rõ, càng không thể nói là sảng khoái, tiếc thương hay đau buồn...

Sở Thất!

Triệu Tôn hơi đen mặt,
Gia đẹp không?

Hạ Sơ Thất không hiểu gì, chẳng thể nào theo kịp suy nghĩ của hắn, nàng chỉ gật đầu theo phản xạ,
Đẹp trai!


Nếu Đông Phương Thanh Huyền muốn chết, thì chắc chắn phải do ta giết.

Câu trước câu sau hoàn toàn không liên quan đến nhau, nhưng đã trình bày rõ về sự an nguy của Đông Phương Thanh Huyền. Chỉ có điều trong lòng Hạ Sơ Thất thấy rất kỳ quái, nàng nhìn đôi con ngươi khi sáng khi tối của hắn, cứ cảm thấy tên này lại ghen rồi, nhưng nếu nhìn kĩ thì hình như không có.
Khoảng cách thế kia, cộng thêm có đầm nước sâu, đối với người khác mà nói đó sẽ là một sự nguy hiểm chết người, nhưng với bản lĩnh của Đông Phương Thanh Huyền thì không thể nào chết được.

Chết rồi?


Triệu Thập Cửu, chàng giận à?

Một con quạ bay tới, nó kêu quác một tiếng, lướt qua đầu nàng, rồi tung cánh bay đi. Triệu Tôn liếc nhìn con quạ kia, rồi nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm lóe lên, trông như hệt sương mù dâng lên từ đầm nước dưới cầu.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền.