Chương 1014: Gỡ nút thắt: tình viên mãn (5)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1002 chữ
- 2022-02-08 08:41:56
Nàng nghẹn ngào, chỉ có thể thốt ra một chữ này.
Cáp Tát Nhĩ thấu hiểu nắm chặt tay nàng, như đang nắm trân bảo hiếm có trên đời,8
Những lời xin lỗi không cần phải nói, cũng không cần phải nhắc đến những năm tháng đã bị phí hoài. Chúng ta đã đi được một quãng đường3 xa như thế, vòng qua nhiều khúc ngoặt như thế, đã đợi suốt nhiều năm, ta vẫn còn sống, nàng cũng vậy, chúng ta không bệnh tật, không gặ9p tai nạn, vẫn còn có thể ôm nhau là trời cao đã thương tình lắm rồi.
Ừ.
Nàng gật đầu thật mạnh.
Phải.
Cáp Tát Nhĩ gật đầu.
Thế chàng có từng nghĩ đến việc sẽ buông tay không?
Có.
Cáp Tát Nhĩ gác cằm lên vai nàng.
Nhưng vì sao, cuối cùng chàng vẫn chờ đợi?
Hốc mắt cay xè, gần như khóc không thành tiếng, nàng không dám ngẩng đầu, cũng không dám nhìn y.
Mạc Nhi…
Y thở dài, nâng đầu nàng lên đối diện với mình, nhìn vào mắt nàng và nói:
Bởi vì nàng từng nói, nếu có một ngày chúng ta lạc nhau, không tìm được đối phương thì cứ đứng tại chỗ chờ đợi. Chỉ cần đợi, người đi lạc chắc chắn sẽ trở về tìm kiếm người yêu của mình.
Vành mắt của nàng đỏ bừng, cánh môi rũ xuống, đôi mắt ướt nhòe.
Bao nhiêu năm rồi, nàng chưa từng khóc.
Vì nàng đã từng nghĩ rằng khóc là việc đáng xấu hổ, là sự yếu hèn. Nhưng lúc này đây, nàng muốn khóc, muốn khóc rống lên, dùng nó để thương tiếc cho thanh xuân đã mất của nàng và Cáp Tát Nhĩ, cũng như cho những năm tháng không thể nào bù đắp lại được.
Hức… hức Sa Mạc… hức…
Ngoan!
Cáp Tát Nhĩ ôm chặt nàng, vừa nháy mắt kêu Hồ Hòa Lỗ và những binh sĩ Bắc Địch khác đang hóng chuyện chuẩn bị rút khỏi cầu Thông Thiên, vừa từ từ ôm nàng lên lưng ngựa, nói khẽ,
Cảm xúc của nàng đang không ổn định, đừng nói gì hết. Trở về ngủ một giấc, đợi tỉnh dậy là trời đã sáng rồi.
Nét mặt của Lý Mạc thê lương, nàng nuốt nước bọt một cách khó khăn.
Sa Mạc, chuyện này… đều tại ta, chuyện này khiến ta thấy rất mơ màng… Là lỗi của ta, cứ nghĩ đến sự hiểu lầm suốt những năm qua, ta bèn thấy khó thở… Ta sai rồi… hóa ra ta đã sai…
Y cười,
Thế gian kh6ông chuyện to tát, chỉ cần lòng này hướng về nhau.
Trên thế gian không chuyện to tát, chỉ cần lòng này hướng về nhau?
C5ánh môi của Lý mạc khẽ run lên, không thốt nên lời.
Sa Mạc…
Ngón tay của y di chuyển lên khóe mắt của nàng khẽ vuốt ve, cất giọng nói khàn khàn như đang than thở.
Những năm qua, nàng không bỏ đi, chỉ là đi lạc mà thôi.
Sa Mạc… Những năm qua có phải ta đối xử với chàng tệ lắm đúng không?
Cả người Lý Mạc mềm rũ, tựa vào lòng y, nghĩ đến sự lạnh lùng và phớt lờ của mình, nghĩ đến ánh mắt càng lúc càng thất vọng và những lần bò lên từ sự giày vò và tuyệt vọng của y, nhưng y vẫn kiên nhẫn chờ đợi, khiến con tim càng thêm đau nhói.
Hồng trần nhộn nhịp, khó có được một người lòng không thay đổi.
Hồng trần náo động, càng khó có được người một lòng chờ đợi.
Những điều này, Cáp Tát Nhĩ đều đã làm được hết.
Sự áy náy đục khoét con tim nàng.
Nàng thấy y không trả lời bèn hướng ánh mắt âm trầm nhìn lên trời cao, sau đó bổ sung thêm,
Chàng nói cho ta biết, có phải ta đối xử với chàng rất tệ, có phải rất đáng ghét không?
Cáp Tát Nhĩ thấy nàng vẫn nói năng lộn xộn, sắc mặt u sầu, thế là y khom lưng, tháo túi da dê trên yên ngựa, gỡ nắp rồi đưa cho nàng,
Uống ngụm nước đi.
Sa Mạc…
Nàng khàn giọng gọi.
Uống nước.
Y vẫn kiên trì.
Sa Mạc…
Nàng nức nở.
Y nói,
Mỗi khi ta muốn buông tay, ta đều đang nghĩ rằng nàng chỉ đang đi lạc mà thôi, cuối cùng rồi vẫn sẽ trở về… Bởi vì nàng từng nói, chúng ta không chỉ là người yêu, mà còn là sinh mệnh và tín ngưỡng của nhau. Vì nàng, cho dù phải cô đơn một đời, cho dù mãi mãi không gỡ được nút thắt chết này, ta vẫn sẽ đợi. Trên thế gian này, chỉ có nàng mới có thể khiến ta cam tâm tình nguyện chờ đợi.
Một giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mắt của Lý Mạc.
Lý Mạc hết cách chỉ có thể uống no nước, được y ôm trong lòng, đầu tựa vào vai y như thể đang nằm mơ, nàng có cảm giác thời gian đảo lộn, không biết bây giờ là lúc nào.
Chúng ta đi đâu vậy?
Nàng hơi khép mắt lại, không dám đối diện với y.
Về nhà.
Y nói khẽ bên tai nàng.
Nàng muốn khóc, thế là không còn kiềm chế được nữa.
Nàng tựa vào lòng y, khóc rống lên hệt như một đứa bé.
Khóc đi, ta thích nghe nàng khóc.
Đã quen với khuôn mặt đơ như xác chết của nàng, lúc này đây Cáp Tát Nhĩ vuốt nhẹ lưng nàng, trên khuôn mặt mang theo ý cười vui vẻ. Y thật sự thích nghe nàng khóc đến khàn giọng, thích nhìn bờ vai nàng run lên vì bi thương.
Hức... ta đau lòng mà chàng vẫn còn cười à?
Y cười khẽ, cúi đầu hôn lên tóc mai, hôn lên gò má ướt lệ của nàng, đầu lưỡi lưu luyến vị đắng nhàn nhạt của nước mắt, không nỡ rời đi.
Mạc Nhi, ta đang uống nước mắt, nhưng vì sao lại ngỡ như rượu?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.