Chương 1016: Thu phục: cái đức của triệu tôn (2)



Điện hạ… vẫn an khang chứ?



Bính Nhất thật to gan, dám cho ngươi ở lại.
Triệu Tôn không trả lời, chỉ nhìn Như Phong, nhưng dường8 như cũng không phải nhìn gã mà là nhìn về phía những dấu đao chém thương đâm loang lổ trên bức tường dày phía sau.


Là do ta cầu 3xin Bính Nhất, điện hạ đừng trách tội y. Còn nữa, đại hãn …
Như Phong nói đến đây thì thoáng có nét ngập ngừng.

Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?

Như Phong dời tầm mắt khỏi bóng dáng của Giáp Nhất và Hạ Sơ Thất, mắt gã giăng đầy tơ máu, cho dù với ánh sáng thế này vẫn có thể nhìn thấy rõ sự tiều tụy và mệt mỏi trong ấy, nhúm lông đỏ trên mũ giáp lay động theo gió, trông bi thương như giọng nói của gã:

Có một chuyện e rằng điện hạ không biết, đại hãn …
Thấy Triệu Tôn vẫn bình thản, gã rũ mắt, dường như có điều khó nói, phải đấu tranh một lúc lâu sau gã mới lên tiếng,
Không còn sống được bao lâu nữa.


Hắn ta không sao9.
Triệu Tôn cau mày, dường như đã mất kiên nhẫn,
Bổn vương còn có chuyện quan trọng phải làm, có gì cứ nói thẳng.

Cả người Như 6Phong cứng đờ, gã liếc nhìn Hạ Sơ Thất rồi cau mày, dường như hơi do dự,
Điện hạ, có thể nói chuyện riêng…

Tuy gã không nói hết,5 nhưng ánh mắt ấy đã bộc lộ rất rõ ràng. Nội dung trò chuyện tiếp theo, gã không muốn người thứ hai ngoài Triệu Tôn nghe thấy, bao gồm cả Hạ Sơ Thất.

Vâng thưa điện hạ!

Giáp Nhất cúi đầu tuân lệnh.
Khi lùi xuống, hắn ta dường như vô tình ngẩng đầu lên nhìn Như Phong.
Như Phong thở dài, giải thích:
Ngài ấy làm như thế là vì, thứ nhất, Ngột Lương Hãn mới thành lập nước cách đây không lâu, nội chính quá yếu, ngoại chính non nớt, nếu ngài ấy mất đi, e rằng sẽ rơi vào cảnh chia năm xẻ bảy, ngài ấy muốn nhân cơ hội lần này luyện binh mã, tạo dựng uy thế để không ai dám bắt nạt, cũng vì muốn bồi dưỡng nhân tài cho đất nước. Thứ hai, nếu điện hạ mang binh xuôi về Nam, hậu phương sẽ rơi vào tình trạng trống rỗng, an nguy của Cư Dung Quan cũng là sự đảm bảo quan trọng cơ bản nhất của quân Tấn. Nhưng Bắc Địch lại đang nhìn chằm chằm, người sẽ phòng thủ thế nào? Và sẽ có bao nhiêu binh lực đứng ra phòng thủ?

Gã dừng lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lẽo của Triệu Tôn.

Điện hạ, theo ta biết, tổng binh lực của quân Tấn chỉ có khoảng mười vạn, nếu dùng vào phòng tuyến phía Bắc thì còn bao nhiêu người có thể theo người xuống phía Nam chống lại Triệu Miên Trạch? Triều đình Nam Yến có tới trăm vạn binh lực. Nếu người không quan tâm đến phòng tuyến phía Bắc thì có khác gì cướp nắm ngô mất nắm vừng đâu, đánh nơi này mất nơi khác, khó thành công!

Như Phong cũng nhìn thẳng hắn ta
Nhưng ánh mắt của hai người chỉ giao nhau đúng một giây rồi rẽ hướng, không giao lưu dù chỉ một câu, trên gương mặt cũng không có bất kì cảm xúc nào. Nhưng hai người họ đều biết, tình huynh đệ cắt máu ăn thề cuối cùng đã mờ nhạt đi. Thậm chí... đã chấm dứt rồi.
Triệu Tôn lạnh lùng nhìn Như Phong.
Không còn sống được bao lâu nữa? Đông Phương Thanh Huyền ư?
Con ngươi của Triệu Tôn hơi co lại, ánh mắt sâu thẳm hơn đôi phần, nhưng không ngắt lời.
Như Phong nhìn hắn với nét mặt bi thương, nói tiếp:
Hai năm trước ở bến tàu Phố Khẩu kinh sư, ngài ấy trúng độc rơi xuống sông, tổn thương đến nội tạng, tuy uống thuốc quanh năm nhưng vẫn chưa loại sạch độc trong người nên không thể khỏi hẳn, hơn nữa tính tình của đại hãn rất cố chấp, thường xuyên không nghe lời của thuộc hạ, từ chối uống thuốc. Vài ngày trước đại phu có nói, nếu cứ tiếp tục như thế, e rằng không sống quá ba năm.


Mong vương phi thứ lỗi, quả thật là việc bất đắc dĩ.

Hạ Sơ Thất nhảy xuống ngựa, vỗ lưng Đại Điểu, nhìn Triệu Tôn với nét mặt nghiêm túc,
Phía Bắc Bình vẫn chưa có tin tức chính xác gửi đến, chàng nhớ nhanh lên một chút.

Triệu Tôn biết nàng đang lo lắng cho con gái và người trong thành Bắc Bình nên gật đầu, liếc nhìn Giáp Nhất đang đứng cách đó không xa, ra lệnh,
Dẫn vương phi vào thành nghỉ ngơi rồi tới doanh trại điểm binh, chuẩn bị xuất phát đến Bắc Bình, ta sẽ đến sau.

Hạ Sơ Thất cong môi.

Từ khi nào mà Như Phong đại ca lại coi ta như người ngoài vậy?

Như Phong thấy hơi lúng túng khi bị nàng trêu, gã cúi đầu chắp tay cáo lỗi:
Như Phong nhìn hắn, liền biết ngay ý của hắn.
Ai cũng biết Đông Phương Thanh Huyền bị Triệu Tôn uy hiếp mới lui binh.
Vả lại, nếu hắn ta đã không có ý muốn chiến lĩnh, vì sao lại cứ chiếm chứ?
Dù gì trước đây hắn cũng là chủ tử của mình, Như Phong hiểu tính tình của Triệu Tôn, hắn là một người ngoài lạnh trong nóng, tâm tính nghĩa hiệp điển hình. Vả lại gã nói những lời đó vốn cũng chẳng nghĩ tới việc muốn Triệu Tôn tỏ thái độ gì. Gã muốn nói, chỉ là vì đã nhịn quá lâu, muốn tìm một người thích hợp để giãi bày hết tâm sự mà thôi.

Điện hạ minh giám, một người không còn sống bao lâu nữa sẽ không có quá nhiều dã tâm với thiên hạ này. Ngài ấy cử binh đóng doanh ngoài Cư Dung Quan, vốn chẳng có ý làm khó dễ với người. Nếu không ngài ấy cũng sẽ không dễ dàng chịu rút khỏi Cư Dung Quan...

Triệu Tôn hừ nhẹ một tiếng, chỉ cười không nói.
Ba năm…
Triệu Tôn nhếch mép,
Hắn ta sống hay chết, liên quan gì đến ta?

Như Phong không hề thấy bất ngờ với câu nói lạnh lùng đó của hắn.
Triệu Tôn cười lạnh, ngón trỏ thong thả gõ theo nhịp, cất tiếng hỏi lười nhác,
Hắn ta nói với ngươi việc chiếm đóng Cư Dung Quan là vì phòng thủ hậu phương cho ta?


Như Phong lắc đầu, mặt mày chua xót.


Ngài ấy không nói, nhưng ta hiểu được.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền.