Chương 1021: Hành trình chiến đấu, vui thú khuê phòng (3)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1246 chữ
- 2022-02-08 08:42:12
Hạ Sơ Thất dỗ con gái trở lại hậu điện liền thấy không chỉ Tinh Lam mà cả Hạ Đình Cán đều ở đó. Hạ lão đang ngồi xổm ở cửa phòng nàng chơ8i đùa với con cáo trắng chạy trước bị ông bắt được. Lúc thì xoa đầu nó, khi lại sờ bụng, coi con cáo này như một con chó cưng mà chơi đù3a.
Nhưng ông không hề ngẩng lên, giống như không hề thấy nàng.
Người điên có thể đưa ra lập luận tinh tế thế này sao?
Trước thì xuất hiện trong chiến sự Bắc Bình, sau lại đưa ra kiến nghị cho Tinh Lam.
Trong tiếng cười của nàng, con cáo Tiểu Bạch lại ăn rất sung sướng.
Trong trận chiến Bắc Bình này, Lan Tử An ăn một vố đau, dưới sự dồn ép của Triệu Tôn, gã dẫn quân chủ lực của mình vừa đánh vừa lui về căn cứ ở huyện Bá.
Bọn họ đã bình an trở về, tâm 6trạng lo lắng suốt bao lâu nay của Tinh Lam rốt cuộc cũng đã thả lỏng, lúc này tâm tình nàng ta vô cùng vui mừng.
Nào, để ta bế5.
Nàng ta đỡ lấy Bảo Âm từ trong lòng Hạ Sơ Thất, đặt cô bé xuống đất, dặn cô bé đi tìm con cáo để chơi rồi mới nhẹ nhàng cười giải thích.
Sau khi Triệu Tôn trở lại thành Bắc Bình lần nữa thì phủ Bắc Bình liền tạm thời chuyển sang thời kì quân quản, chú ý chuẩn bị chiến tranh nhưng trật tự rất ổn định. Dưới chủ trương mạnh mẽ và sự thuyết phục của Hạ Sơ Thất, nông nghiệp và buôn bán đã nhanh chóng được khôi phục, những gia đình dân chúng lớn bé già trẻ trốn về phía Nam khi nghe nói Bắc Bình được ăn đủ no, mặc đủ ấm, quân Tấn còn phát quần áo và lương thực qua mùa đông cho mọi người thì lại dẫn vợ con, dê lợn quay về quê cũ. Trong nhất thời, phủ Bắc Bình lại náo nhiệt phồn hoa, nghiễm nhiên trở thành một triều đình nhỏ độc lập ở phương Bắc của Nam Yến.
Về Bắc Bình ngày thứ năm, Triệu Tôn liền nhận được tin tức Đông Phương Thanh Huyền rơi từ cầu Thông Thiên xuống, chìm sâu xuống hồ, hôn mê suốt một ngày một đêm, sau khi được đại phu cứu chữa đã tỉnh lại. Ngoại trừ thân thể hơi suy yếu, không ngừng ho khan thì không ảnh hưởng tới tính mạng.
Hạ Sơ Thất giật mình, nhìn về phía Tinh Lam đang mỉm cười9 bước tới.
Tiểu mỹ nhân, ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?
Nghe thấy tên của Trần Cảnh, ánh mắt Tinh Lam chợt lóe, tâm tình cũng vô cùng phức tạp, giống như xấu hổ nhưng cũng ẩn chứa ấm áp vô tận.
Là Hạ công không cho nói, chúng ta không hề rời khỏi phủ Tấn vương mà chỉ trốn trong địa đạo của vương phủ, ngay cả người trong phủ cũng không biết chuyện này. Hạ công nói, dù Bắc Bình có rơi vào tay giặc thì tiểu quận chúa cũng không đến mức bị kẻ địch bắt được rồi dùng cô bé để áp chế điện hạ và người... Chỉ cần chúng ta ẩn nấp thật kĩ, trong trường hợp xấu nhất thì chí ít cũng có cơ hội chờ được điện hạ quay về giúp...
Ngoại tổ phụ, đa tạ ngoại tổ phụ...
Giọng nói non nớt của Bảo Âm lặp lại lời nàng, đột nhiên cô bé ngẩn ra, cái miệng nhỏ cũng mở lớn, cô bé đập vào gáy của Hạ lão,
Này này, ngoại tổ phụ... Cáo không ăn cá... Cáo là cáo cơ mà... Cáo không phải là mèo...
Nàng nhìn hai ông cháu bắt đầu cãi nhau thì không khỏi bật cười ha ha.
Nàng khẽ nhíu mày rồi hỏi lại Tinh Lam.
Vì sao Trần đại ca lại nói các ngươi đi Mật Vân, chẳng lẽ đến huynh ấy cũng không biết sao?
Hạ Sơ Thất khẽ híp mắt.
Nhìn lão già
giả ngớ giả ngẩn
Hạ Đình Cán, nàng lầm bầm một tiếng, trong lòng đã hiểu ra vài phần. Chắc chắn là ông ấy đã đã bình phục rồi.
Nhưng nếu ông đã không muốn thừa nhận thì nàng cũng không muốn vạch trần.
Âm thầm tự cân nhắc một hồi, nàng tiến lên vài bước rồi mỉm cười ngọt ngào nói,
Con gái đa tạ cha đã che chở cho Bảo Âm.
Người cha này của nàng che giấu cũng sâu đó.
Nàng nhướng mày nhìn về phía Hạ Đình Cán lần nữa. Nhưng ông lại làm như không biết mà cứ cười kỳ quái chơi đùa với Bảo Âm, giống như không hề nghe thấy hai nàng đang bàn luận về chuyện gì.
Triệu Tôn dùng khoảng mười ngày để dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ tàn dư của quân Nam trong phủ Bắc Bình, dù cho là kẻ đã chạy tới tận núi hoang
chiếm núi làm thổ phỉ
, hắn cũng không buông tha. Một đường đánh tới tận Sơn Hải Quan, tướng thủ thành vẫn đóng tại Sơn Hải Quan là Nguyên Hữu, khi quân Tấn tới tấn công đã vô cùng đau khổ mà
phản kháng
một phen, cả đêm thổi sáo bày tỏ tâm trạng rồi cũng đành sụt sùi than thở mà đầu hàng.
Nguyên Hữu đầu hàng, hơn mười vạn binh mã của Sơn Hải Quan cũng theo đó mà quy thuận quân Tấn. Đến đây, nhân mã của quân Tấn đã lên tới ba mươi vạn người. Phủ Bắc Bình cũng được coi là đại bản doanh và căn cứ địa của quân Tấn.
Có điều sau trận đánh ở cầu Thông Thiên đó, Ngột Lương Hãn tổn thất thê thảm, không chỉ bị Bắc Địch chém giết khá nhiều mà những người rơi khỏi cầu hôm đó, không phải ai cũng có mạng tốt như Đông Phương Thanh Huyền, số người may mắn còn sống cũng không được bao nhiêu. Theo trinh sát báo lại, sau khi nghỉ ngơi hai, ba ngày ở Ngạch Nhĩ Cổ, Đông Phương Thanh Huyền đã quay về kinh đô.
Triệu Tôn không nói cho Hạ Sơ Thất biết về bệnh tình của Đông Phương Thanh Huyền, nhưng về cùng với tin tình báo của Ngột Lương Hãn còn có bệnh án của Đông Phương Thanh Huyền suốt hai năm nay. Đây là Như Phong cố ý gửi tới cho hắn.
Một tiếng
cha
vừa vang lên, nàng phát hiện ra thân thể già nua của Hạ Đình Cán hơi cứng đờ, rõ ràng là có phản ứng mà lại muốn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, chỉ quay đầu nhìn nàng một cái rồi lại tiếp tục chơi với con cáo.
Hạ Sơ Thất cười thầm một tiếng, khom lưng ôm lấy Bảo Âm, chỉ vào Hạ Đình Cán rồi cười tủm tỉm nói,
Con gái ngoan, mau gọi ngoại tổ phụ đi, nói đa tạ ơn cứu mạng của ngoại tổ phụ.
Hạ công nói, tên Lan Tử An này tâm cơ khó lường, khó tránh sẽ chặn đường ở bên ngoài phủ, nếu chúng ta tùy tiện chạy ra khỏi phủ thì chẳng khác nào dê vào miệng cọp... Càng là nơi nguy hiểm thì càng an toàn.
Hạ Sơ Thất
ồ
một tiếng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.