Chương 1025: Tiền mất tật mang (3)


Đôi mắt của hắn như đang nhìn chằm chằm vào văn kiện. Nhưng thực ra lại không hề nhìn, cũng chẳng hề suy nghĩ gì.

Lần này, Nguyên Hữu không k8iên nhẫn nổi nữa, hắn ta đặt cây súng lên mặt bàn tạo ra một tiếng
cạch
, còn bản thân thì nhảy tới, đôi mắt xếch dài và mảnh hơi híp lại, bước từn3g bước tới gần Triệu Tôn, sau đó chậm rãi cúi đầu, nhìn thẳng vào gương mặt với từng đường nét rõ ràng của hắn.

Con bà nó chứ!
Nguyên Hữu nổi giận,
Ai nói hả? Dám nói xấu ta!

Triệu Tôn còn chưa hé răng thì từ cửa đã vang lên một giọng nói rầu rĩ.
Nghe hai người bọn họ tỏ thái độ xong, Triệu Tôn buông văn kiện xuống, nhìn về phía Nguyên Hữu.

Lát nữa chuyển một nửa hỏa khí cho Gai Đỏ.

Hiện giờ trong quân Tấn đã không còn ai xem gã là một tên tú tài nghèo hèn hủ lậu nữa rồi.
Hơn nữa, đánh tại sân nhà và đánh trên sân khách hoàn toàn khác biệt, khái niệm tiến công và phòng thủ cũng hoàn toàn bất đồng, Lan Tử An có thể không đánh được Bắc Bình, nhưng chưa chắc đã không phòng thủ được huyện Bá. Huống hồ, viện quân của Triệu Miên Trạch lên tới sáu mươi vạn người, chỉ nghe con số thôi cũng đã khiến lòng người nặng trĩu rồi.

Nói gì?
Nguyên Hữu không hiểu gì cả.

Nói ngươi biến xưởng binh khí ở trấn Quách Âm thành quán trà nhà mình. Hỏa khí mẫu mới còn chưa để người ta nhìn thì đã bị ngươi lấy đi, trang bị trong quân đội đều là đồ thải của ngươi...

Trận này, khó. Trận này, cũng hiểm.
Cho nên bọn họ đều tranh nhau đi mạo hiểm.

Thiên Lộc...


Ừ?
9Triệu Tôn ngẩng đầu.
Nguyên Hữu im lặng, căm tức nhìn ông.
Một lúc lâu sau, hắn ta trợn trắng mắt một cách bất lực, rồi bật cười, nện lên vai lão Mạnh,
Không nhìn ra đó, hóa ra lão già như ông cũng nóng tính ra phết.


Thúc bảo cháu ngồi thì cháu sẽ ngồi ch5ắc?
Nguyên Hữu vừa nói vừa cười, ngón tay rảnh rỗi gõ lên trên bàn,
Thúc đang nghĩ gì vậy? Nhớ biểu muội của cháu đúng không? Cháu vừa vào doanh trại đã thấy có người nói, nhiều ngày nay thúc đều ở trong doanh trướng, đây là muốn bỏ rơi vợ con hay muốn làm hòa thượng vậy? Kiều thê để ở nhà là không an toàn chút nào đâu nha… Nếu thúc không để ý tới muội ấy thì vừa hay, cháu là biểu ca cũng không ngại giúp thúc đâu...


Thiếu Hồng!
Triệu Tôn lạnh lùng quát khẽ, quan sát dáng vẻ phong lưu lỗi lạc của hắn ta từ trên xuống dưới, trong ánh mắt cảnh cáo của hắn còn thêm tia kỳ quái,
Ngươi biết tướng sĩ trong doanh trướng nói gì về ngươi không?

Sao hắn ta có thể không hiểu được chứ? Lão Mạnh muốn tranh hỏa khí kiểu mới là bề ngoài, mục đích ông đến lều chủ soái tìm Triệu Tôn cũng là vì chuyện xung phong đánh huyện Bá.
Huyện Bá có gì khác biệt ư? Bởi vì đó là nơi mà Lan Tử An đóng quân.

Là ta!

Nguyên Hữu nghiêng đầu nhìn lại, thì ra là lão Mạnh.

Lão Mạnh, ông muốn ăn đòn đúng không?


Nào tới đây đi!
Lão Mạnh xắn tay áo, chỉ vào hai gò má của mình,
Cho ngươi đánh này, dù sao thì cái mặt già này của ta… có đánh rách cũng không sao, chỉ cần ngươi có thể hết giận là được.


Thối lắm!
Nguyên Hữu ngắt lời ông ta,
Ông đây quan tâm làm gì lắm thế? Từ hai năm trước, lúc ông đây xin tới Sơn Hải Quan, ông đây đã sớm chuẩn bị việc trở mặt với Triệu Miên Trạch rồi… Trước khi đầu hàng, ta đã nghĩ rồi, cha ta đã già, lại là nguyên lão trong triều, giờ sắp xảy ra đại chiến, đây cũng là lúc hoàng đế tìm cách lung lạc lòng người, dù trong lòng hắn ta có hận đến đâu đi chăng nữa thì không thể ra tay với cha ta được. Trận này, ta nhất định phải xung phong.


Tiểu công gia, không được, không phù hợp chút nào.


Tại sao?
Nguyên Hữu vừa nghe liền biết Triệu Tôn đã quyết định chọn người đi tiên phong, liền tức giận nhìn hắn. Nhưng lão Mạnh lại vui vẻ, bàn tay vỗ vào lồng ngực như vỗ vào sắt thép vang lên tiếng
bộp bộp
rất lớn, kiên định nói,
Bởi vì năng lực của mỗi binh sĩ trong chiến đội Gai Đỏ chúng ta đều cực mạnh.


Năng lực của mỗi binh sĩ ư, ha, lại dám đấu với tiểu gia?
Nguyên tiểu công gia không phục, hắn ta xoa tay, ngoắc ngoắc lão Mạnh,
Nào, đi ra ngoài, hai ta luyện tập riêng cùng nhau một lát!


Ngươi?


Đúng, là ta.
Lão Mạnh thành thật gãi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đằng đằng sát khí của tiểu công gia, chỉ kính cẩn hành lễ với Triệu Tôn rồi cúi đầu nói,
Điện hạ, các huynh đệ trong đội đặc nhiệm Gai Đỏ cũng suy nghĩ giống ta, muốn tiểu công gia giao hỏa khí kiểu mới tới đội của chúng ta... Ngài cũng biết đó, bọn ta đã quen đánh trận đầu, trận chiến huyện Bá lần này vô cùng quan trọng, nên do huynh đệ quân tiên phong chúng ta phối hợp với nhau... Tiểu công gia đây vừa mới đầu hàng quân Tấn mà lại dẫn đầu binh sĩ đi tấn công quân Nam thì không ổn!


Hàaaaaa...
Nguyên Hữu thổi một hơi nóng lên mặt Triệu Tôn.

Ta… phì phì...

Triệu Tôn không ngờ mình 6lại bị tập kích bất ngờ như vậy, hắn thổi phì phì rồi lạnh lùng quát.

Quay lại ngồi xuống!


Ông đánh rắm vào!
Nguyên Hữu vô cùng buồn bực,
Có gì mà không ổn chứ?


Tiểu công gia, hiện giờ quân Tấn chúng ta có tới mười mấy doanh, trong doanh hỗn tạp, có người đầu hàng, có kẻ phản bội, có người mới gia nhập, có kẻ quy phục, cũng không biết ai là người của ai luôn… Thứ lỗi cho ta nói thẳng, với thân phận của ngài thì vẫn nên sống yên ổn, tránh để hoàng đế mượn cơ hội gây khó dễ với phủ Thành quốc công...


Thiếu Hồng! Đừng làm loạn nữa!
Triệu Tôn lên tiếng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền.