Chương 1049: Ghen và trị quốc (1)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1067 chữ
- 2022-02-08 08:42:49
Hu...
hu...
Cho đến khi nhìn thấy Triệu Tổn đang ngồi, ngoài thấy kinh ngạc ra, nàng ta chỉ biết ôm mặt mừng đến rơi nước
mắt, nhưng vẫn im lặng không nói gì.
Con người ai cũng sợ mạnh hiếp yếu, họ không muốn dính vào rắc rối.
Khách khứa thấy mặt mày y hung ác, phủ đầy sát khí nên rút tay về.
Chỉ với vài câu nói đã khiến cảnh biểu diễn trở nên hỗn loạn.
Phải biết rằng, những người đàn ông có khả năng đến những nơi này vui chơi đều là những người có máu mặt ở Thường Châu.
Thường Châu, nếu không phải tình hình cấp thiết, hắn cũng không muốn gây hấn với nhóm người 9đầu sỏ nơi đây, cho nên lúc ban đầu hắn không quan tâm đến lắm, lần này nhìn thấy dưới lầu có vẻ náo loạn, hắn nghĩ ngợi rồi c6au mày ra lệnh:
Bính Nhất, xuống xem thử chuyện gì xảy ra?
Không khéo làm sao, cô nương trang điểm đậm le, chọc giận khách, bị tiểu nhị trói ngược tay ra sau kia, cắn môi nức nở tủi thân, dường như không chịu nghe lời.
Rất nhiều người hùa theo, gương mặt cô nương kia thoắt ẩn thoắt hiện.
là ông nội của ngươi!
Bính Nhất bóp cổ tay của gã, vừa kéo vừa vặn, chỉ nghe một tiếng
rắc
giòn tan, sau đó là tiếng hét như heo bị chọc tiết vang lên.
Bính Nhất buông tay gã ra, lạnh lùng nhìn lướt qua đám tay chân muốn xông lên nhưng lại nhát gan, y nhếch mép, lấy một xấp ngân phiếu từ trong ngực, ném mạnh vào người gã.
Nguyên tiểu công gia vốn đã hay nóng tính, lại vừa uống một chút ít rượu nên càng mất kiên nhẫn, hắn ta vỗ mạnh xuống bàn,
Ngươi nói đi chứ! Không nói thì sao bọn ta biết chuyện gì đã xảy ra?
Suy nghĩ của hắn ta cũng là suy nghĩ của mọi người.
Nguyệt Dục luôn ở trong cung hầu hạ bên cạnh công phi.
Nhưng đám tay chân trong thanh lâu đã nhận tiền của ông chủ, sao có thể chịu để cho y mang cô nương đi, phá hủy quy tắc của Xuân Quy Các?
Ngươi từ đâu tới, dám ngang nhiên giở trò ngay tại Xuân Quy Các? Không muốn sống nữa phải không?
Một gã thô kệch trông giống như thủ lĩnh, tiến tới xô Bính Nhất.
Ta...
Nhưng từ khi nàng ta nhập cùng theo Cống phi, đến bây giờ là đã nhiều năm trôi qua rồi.
Tướng mạo con người sẽ có thay đổi theo độ tuổi, cộng thêm nàng ta trang điểm rất đậm, lại ngồi giữa đám đông, luôn cúi đầu nên không ai nhận ra, mãi đến khi Hạ Sơ Thất kêu lên, mọi người mới bừng tỉnh.
Cầm lấy rồi đi bẩm báo, đừng có chọc giận ông nội ngươi, nếu không thì đừng trách ta!
.
Lũ tay chân kia thấy y phách lối như vậy, thân thủ lại giỏi, và còn là khách quý trong phòng.
Vâng...
Mắt Hạ Sơ Thất mờ đi vì rượu, x5uyên qua lầu các hợp đèn và đám đông ồn ào, nàng từ từ phóng tầm nhìn xuống dưới.
Nguyệt Dục, sao người lại ở Thường Châu?
Không đợi Triệu Tôn hỏi, Nguyễn Hữu đã lên tiếng hỏi trước.
Hức...
hu..
Xuân Quy Các này là thanh lâu lớn nhất và sang trọng nhất ở thành Thương Châu.
<8br>Thông thường mà nói thì những người kinh doanh không phải là trắng thì là đen, đều là nhân vật có máu mặt ở nơi đây.
Nay Triệu Tôn đóng quân
Đã ba năm không gặp, Hạ Sơ Thất không chắc lắm.
Người đó phải đang ở kinh sư mới đúng, sao lại xuất hiện tại thanh lâu ở thành Thương Châu này? Nàng dụi mắt, lại nhìn xuống.
Nhưng Hạ Sơ Thất thấy da đầu tê rần, loáng thoáng cảm thấy cô nương này trông hơi quen mắt.
Là ai nhỉ? Nàng xoa trán, trong đầu đột nhiên xuất hiện một người.
Nơi này cách kinh sư hơn nghìn dặm, nếu không phải đã xảy ra biến cố trong cung thì sao nàng ta lại xuất hiện ở đây? Nếu nàng ta gặp phải biến cố, vậy thì Cổng phi...
Đúng vậy, người mà mọi người quan tâm chính là Cống phi.
Hức....
Hức...
Nguyệt Dục cứ cắn môi khóc thút thít, lắc đầu thật mạnh, nước mắt càng tuôn ra nhiều hơn, lăn dài xuống như những chuỗi ngọc, nhưng vẫn không chịu lên tiếng.
Đinh Nhất, tìm ông chủ tới đây!
Vâng.
Đinh Nhất lui khỏi phòng.
Bính Nhất cũng nhận mệnh lệnh xuống lầu, chạy thẳng về phía Nguyệt Dục.
Lần này, cô nương đáng thương kia cũng nhìn tới.
Nàng giật mình, men rượu bay hết.
Cô nương mà người ta đã nhắm tới, sao có thể chịu để người khác dẫn đi? Cho dù bọn họ đồng ý, bọn tay chân trong thanh lâu lại không chịu.
Trong đám đông đang xô đẩy, Bính Nhất không tiết lộ thân phận, chỉ để lộ ra thanh đao trên hông.
Õi!
Đúng thế, đây chẳng phải là Nguyệt Dục sao?
Sắc mặt Triệu Tôn hơi sa sầm, nhìn nam tử trẻ tuổi đang cầm rượu, đứng ngớ người bên cạnh.
Triệu Thập Cửu, không đúng! Cô nương kia chính là Nguyệt Dục.
Trước đây Nguyệt Dục là người trong phủ Tấn vương nên ở đây có không ít người nhận ra nàng ta.
Chỉ tiếc, cho dù bọn họ có hỏi như thế nào, Nguyệt Dục ngoài lắc đầu thì chỉ có khóc, không nói dù chỉ một câu.
Hạ Sơ Thất và Nguyệt Dục vốn đã có hiềm khích với nhau, cho nên sau khi nàng ta lên đây, nàng vẫn luôn giữ im lặng, chỉ lạnh mắt quan sát, nhưng với tình hình lúc này, nàng liếc nhìn nước mắt trên mặt Nguyệt Dục, bỗng cảm thấy có gì đó không bình thường.
Chúng nhìn nhau rồi khom người nhặt ngân phiếu lên, không dám hé hé, để mặc cho Bính Nhất kéo Nguyệt Dục lên lầu.
Từ khi Bính Nhất xuất hiện giải vây đến lúc đi theo y vào phòng, Nguyệt Dục chỉ thút thít khóc, không nói câu nào.
Nguyệt đại tỷ, ta hỏi người một câu, nếu ta nói đúng thì người gật đầu, nếu không đúng, ngươi cứ lắc đầu.
Nguyệt Dục sửng sốt, mắt ngấn lệ, gật đầu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.