Chương 1087: Suy nghĩ trong lòng (4)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1280 chữ
- 2022-02-08 08:43:37
Giọng nói nhẹ nhàng này tràn đầy sự dịu dàng và quyến rũ.
Đông Phương Thanh Huyền sửng sốt, xoay đầu lại,
Ả Mộc Nhĩ?
8 Hạ Sơ Thất im lặng đứng nhìn hai huynh muội họ trùng phùng, nàng bỗng dưng hiểu ra.
Hèn gì Đông Phương Thanh Huyền l3ại đi từ Bắc Bình đến Linh Bích và nói là thăm người thân.
Nàng ta ngừng lại, cười khổ,
Nếu người phụ nữ kia đã không cần hắn nữa thì vì sao muội không thể: Nếu nàng ta đã từ bỏ hắn thì vì sao muội không thể tranh thủ? Ca ca, muội vốn được hứa gả cho hắn, trong lòng muội chưa bao giờ coi mình là phi tử của Ích Đức thái tử, càng chẳng phải là hoàng thái hậu gì cả, muội là thế tử của Triệu Tôn, là thê tử đã qua mối mai của Triệu Tôn, huynh có hiểu không? Chẳng phải nương đã từng nói, gái tốt không thể gả hai lần, từ ngày muội được hứa gả cho Triệu Tôn, muội đã là người của hắn rồi.
Đời này kiếp này sẽ không bao giờ thay đổi.
Hôm nay hắn gặp nạn, muội nhất định phải vào sinh ra tử với hắn...
Ánh mắt Đông Phương Thanh Huyền trở nên nghiêm khắc,
Nhưng hắn không cần muội.
A Mộc Nhĩ cắn môi, trong đôi mắt trong suốt ấy chỉ chứa sự quật cường.
Nhưng giờ đây...
Ôi! Nếu muội đã ra ngoài thì đừng về nữa...
Đợi qua vài ngày rồi theo ta về Ngột Lượng Hãn.
Những năm qua, có ai quan tâm muội sống tốt hay không chứ? Ca, có phải huynh cảm thấy chỉ cần muội ăn no mặc ấm là sẽ cảm thấy yên ổn?
Nàng ta nói đến đây lại cầm khăn tay lau giọt lệ nơi khóe mắt,
Muội ngã bệnh, xin hoàng đế hạ chỉ tới am Linh Nham tu hành tích đức, hoàng đế đã đồng ý rồi.
Cuối tháng ba, cha vào thăm muội, cha nói rằng đã nhiều năm không gặp, cảm thấy rất nhớ huynh nên muội bèn nghe lời ông lén đi lên phía Bắc, khó khăn lắm mới đến Túc Châu thì lại gặp được Lạp Cổ Lạp, nghe nói huynh muốn đi Linh Bích nên muội mới chạy qua đây...
Đông Phương Thanh Huyền nhìn nàng ta, cất tiếng cười lạnh.
Hắn hơi cân nhắc, rồi nói:
Đừng làm chuyện ngu ngốc nữa A Mộc Nhĩ.
Ta hiểu nỗi khổ muội phải chịu ở kinh sự nên mới viết thư cho muội, bảo muội đi theo ta nhưng muội cứ đòi ở lại.
Khi ấy ta nghĩ, cha mẹ đã già, nếu muội ở lại kinh sự chăm sóc họ thì cũng là chuyện tốt.
Còn về phụ thân và mẫu thân...
Những năm qua, phụ thân đã ít quan tâm đến chuyện triều chính, không cần biết trận chiến này ai thắng ai thua, không cần biết là Triệu Miên Trạch hay Triệu Tôn, ta nghĩ đều sẽ không gây khó dễ cho họ...
Ca ca.
A Mộc Nhĩ đột nhiên mỉm cười, lẳng lặng nhìn hắn ta,
Muội sẽ về kinh sư.
Muội cần gì phải khổ như vậy?
A Mộc Nhĩ cười,
Không, muội không khổ.
Muội muốn trở về với hắn, muội muốn làm người phụ nữ của hắn.
Vì để tránh thất thổ gào lên tại chỗ, nàng xoay đầu thật mạnh, không thèm nhìn Đông Phương A Mộc Nhĩ và Đông Phương Thanh Huyền nữa mà chỉ lạnh mắt liếc nhìn Dương Tuyết Vũ vẫn đang lên cơ si mê Đông Phương Thanh Huyền, rồi dứt khoát đi lên phía trước.
Sau lưng nàng, Đông Phương Thanh Huyền há miệng gọi.
Đợi đã!
Hạ Sơ Thất tự leo lên xe, nàng không nghe thấy, cũng không nhìn thấy Dương Tuyết Vũ ra hiệu.
Nhưng hắn ta không thể nào ngờ được rằng Triệu Tôn vừa mới dùng khổ nhục kế, không chỉ lừa được Hạ Sơ Thất mà còn lừa được muội muội của hắn ta đến đây.
Ca ca.
A Mộc Nhĩ thấy đến lúc này mà hắn ta vẫn không ủng hộ mình thì thấy đau lòng,
Những năm qua muội một thân một mình, đã không còn gì phải sợ nữa.
Huynh không hiểu, so với việc chờ đợi trong vô vọng, so với việc cô đơn lẻ loi sống không mục đích trong chốn thâm cung, sự nguy hiểm của Linh Bích căn bản chẳng đáng là gì.
A Mộc Nhĩ nhìn ánh mắt thần thần của Đông Phương Thanh Huyền, nàng ta mỉm cười kéo tay áo của hắn ta.
Ca, người phụ nữ kia là ai? Trồng nàng ta có vẻ gấp lắm?
Đông Phương Thanh Huyền thu tầm mắt về, không trả lời nàng ta mà chỉ nháy mắt với Như Phong, ra hiệu cho gã cử người đi theo Hạ Sơ Thất, sau đó hắn ta nheo mắt lại, chỉ vào nhà trọ, cùng A Mộc Nhĩ vào phòng, cho lui kẻ hầu rồi mới lạnh giọng hỏi,
Sao muội lại xuất hiện ở đây? Muội không biết Linh Bích nguy hiểm thế nào à?
A Mộc Nhĩ cười khổ,
Ca, huynh không muốn gặp muội à?
Đông Phương Thanh Huyền cau mày rồi thở dài,
Ta chỉ lo lắng cho sự an nguy của muối thôi.
Ha...
A Mộc Nhĩ cười,
Muội có gì mà nguy hiểm chứ? Một mình muội ở trong hoàng cung chẳng khác gì cái lồng giam kia cảm thấy ngột ngạt tối tăm, ngày dài đằng đẵng, sống không bằng chết.
Muội đến Linh Bích không phải vì tìm ta, mà là vì tìm Triệu Tổn đúng không?
Đông Phương A Mộc Nhĩ nghẹn lời, nàng ta cau mày nhìn Đông Phương Thanh Huyền rất lâu rồi mới cất lại nét vui mừng mà mình cố tình bày ra khi nãy, khôi phục lại sự lạnh lùng thường ngày,
Phải, muội đến vì hắn.
Bên ngoài đang đồn quân Tần bị giam tại núi Tề Mi, lần này Triệu Tôn sống chết khó đoán, muội không an tâm.
Không an tâm thì có thể làm gì?
Đông Phương Thanh Huyền hiểu rất rõ về con người Triệu Tôn, hắn ta chỉ cảm thấy A Mộc Nhĩ vô cùng buồn cười, còn buồn cười hơn cả bản thân mình.
Núi Tề Mi không phải là nơi Triệu Tôn chọn bừa, hắn thích dùng kế, nơi đó địa thế hiểm yếu, chỉ cần trấn giữ được cứ điểm quan trọng thì trong một khoảng thời gian ngắn quân Nam có muốn làm gì hắn cũng rất khó.
Hèn gì lần trước Đạo Thường nói Triệu Tôn đi Tân Châu đón 9A Mộc Nhĩ...
Hóa ra là vậy.
Nếu không, vì sao A Mộc Nhĩ lại xuất hiện ở Linh Bích? Cũng đúng, người xuất gia 6cần gì phải nói dối? Nếu hắn không đi đón A Mộc Nhĩ thì vì sao Trịnh Nhị Bảo lại ấp a ấp úng, không dám nói rõ? Sự bực bội dâ5ng trào điên cuồng lên trong lòng khiến nàng không kịp suy nghĩ đến vấn đề logic.
Có gì đâu chứ? Muội cần hắn là được rồi.
Ngu ngốc!
Đông Phương Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn trời, thở dài,
Muội tự lo cho mình đi.
Yêu một người không có gì là sai.
Hắn ta nghĩ, xét về vài mặt nào đó, A Mộc Nhĩ và hắn ta cũng không khác gì nhau.
Chỉ có điều, huynh muội họ, có khả năng sẽ có số mệnh như nhau.
Muội tin chắc chắn hắn sẽ chiến thắng.
Đến lúc đó, cho dù muội không phải là hoàng hậu thì cũng là phi tần của hắn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.