Chương 1089: Dùng kế dụ sơ thất (2)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1061 chữ
- 2022-02-08 08:43:34
Liên lạc với các huynh đệ Cấm Cung ở Túc Châu hoặc Phụng Dương, rồi tìm thêm một vài hiệp khách, nói rằng có một mối làm ăn lớn.
<8br>Lần này, ta phải giúp biếu tỷ kiếm một khoản to.
Tin đồn về trận chiến Linh Bích càng ngày càng nhiều, lão bách tính nhắc đến cũn3g thấy hơi hoảng sợ, nhưng có lẽ vẫn còn lòng tin vào chuyện quận Nam có thể tiêu diệt được
phái phản diện
.
Theo tin tức từ9 bên ngoài, số binh mã quần Nam lần lượt đến Linh Bích đã hơn gấp ba lần quân Tần, binh khỏe ngựa giỏi, cho dù có là thủ lĩnh không b6iết đánh trận cũng không để thua đâu nhỉ? Dương Tuyết Vũ tin Hạ Sơ Thất, nhưng cứ cảm thấy nàng là phụ nữ, sao có thể dẫn dắt
quân t5ạp nham
Cẩm Cung đối kháng với quân Nam được? Thế nhưng, suốt một ngày trôi qua, Hạ Sơ Thất vẫn bình chân như vại, buổi trưa ngày hôm sau, nàng lại hóa trang tỉ mỉ, dẫn theo Dương Tuyết Vũ đi vòng vòng trong thành Linh Bích ngột ngạt.
Ông ta thấy vàng còn vui hơn thấy mẹ ruột, hai mắt sáng rực, vừa vuốt râu vừa cười,
Không biết tiểu nương tử muốn khắc con dấu gì, muốn bồi bức tranh nào?
Hạ Sơ Thất cười lắc đầu,
Ta chỉ cần dầu, không bồi tranh.
Ông ta lại rướn cổ ra lắng nghe, mặt mày hớn hở.
Nhưng khi nghe thấy nàng muốn khắc con dấu của doanh trại quân nhu và dấu quan của quân Nam thì ông ta sợ xanh mặt.
Nhưng xem ra hiện tại không được như ý nàng.
Đối với người không cần tiền, nàng biết phải đối phó thế nào đây? Nàng cứ nhét tiền cho ông ta đấy.
Hạ Sơ Thất ngồi xuống, như cười như không, đợi ông ta nói xong mới móc một đĩnh vàng ra đặt trên bàn.
Ông chủ mối làm ăn đã tới rồi.
Thịnh thể đồ cổ có giá, loạn thể hoàng kim lên ngôi, đây là đạo lý bất biến từ ngàn xưa.
Nàng không đi về phía xe ngựa dừng ở cổng thành, cũng không đi con đường lúc đến mà đi vòng ra sau cửa tiệm kia.
Quả nhiên thấy có một chiếc xe ngựa dừng nơi đó.
làm gì vậy?
Hạ Sơ Thất chỉ mỉm cười, Dương Tuyết Vũ nhăn mặt nói,
Sở Thất, người ta đóng cửa rồi, không buôn bán.
Nói nhảm! Chiến tranh đã tới tận cửa nhà, lúc này mà còn mở cửa khai trương mới lạ! Hạ Sơ Thất nhìn nàng ta, cười tủm tỉm,
Đi gõ cửa đi! Có tiền có thể sai khiến ma quỷ.
Dương Tuyết Vũ gõ cửa ba lần mới có người ra mở cửa.
Chủ tiệm là một người đàn ông trung niên để râu dài, nhìn trông rất có học thức phong độ.
Nương tử, chúng ta đi đâu vậy?
Dương Tuyết Vũ mệt rồi, kéo cánh tay nàng, cảm thấy vô cùng lo lắng.
Hạ Sơ Thất nhìn nàng ta, cười khẽ, để lộ hàm răng trắng đều nhưng không trả lời, cho đến khi đi qua một dãy hàng tơ lụa và hàng mì nàng mới chu môi, nhìn một cửa tiệm đang đóng cửa nằm cách đó không xa,
Này, ở ngay đây.
Hả? Điêu khắc dấu, bồi giấy danh họa? Là...
Người đàn ông trung niên kia tuy hơi căng thẳng nhưng tốc độ khắc dấu rất nhanh, chưa đến một canh giờ sau, một con dấu của doanh quân nhu, hai con dâu quan kèm chức vụ và ẩn chương công văn giao nhận lương thảo đã ra lò.
Hạ Sơ Thất cẩm chúng lên nhìn, đối chiếu với hình dáng trong ký ức, nàng gật đầu hài lòng, để lại vàng rồi bước ra khỏi cửa.
Sau đó, ông ta đã thấy mất kiên nhẫn, có vẻ như muốn đuối họ đi ngay lập tức.
Hạ Sơ Thất thở dài, nếu như không phải bất đắc dĩ thì nàng cũng không muốn làm người xấu.
Người đàn ông trung niên kia biến sắc, khi xoay đầu lại nhìn Hạ Sơ Thất, ông ta nhăn mặt thiếu điều chảy nước mắt.
Tiểu nương tử, lão phu làm cho ngươi mà, sẽ làm cho ngươi.
Chuyện gì đã xảy ra vậy? Hạ Sơ Thất trầm mặc vài giây rồi nàng ngồi xuống, nhìn ông ta chằm chằm nhưng không nói gì.
Chuyện làm giấy tờ giả khắc con dấu giả thì trăm ngàn năm qua luôn có người làm, nhưng người dám khắc con dấu quan thì quả thật không nhiều.
Nhất là vào lúc chiến tranh đang nổ ra, trừ khi không cần đầu nữa, nếu không ai lại từ chối một đỉnh vàng đặt ngay trước mặt chứ? Nàng cười, liên tục nói rằng sẽ không liên lụy đến ông ta, nhưng ông ta vẫn lắc đầu, mặt tái nhợt, sợ lời nàng nói như sợ bệnh dịch.
Biểu cảm đó trông như nhìn thấy ma, nếu không phải nể mặt đỉnh vàng kia thì có khi ông ta đã đuổi hai người họ ra ngoài từ lâu rồi.
Tiểu nương tử đi tìm người khác đi, lão phu không dám làm chuyện mất đầu này.
Hạ Sơ Thất hơi ngây người.
Nàng từ từ đứng dậy, đang định chuẩn bị dùng chiêu bắt ông ta chấp nhận thì bỗng nhiên có một người phụ nữ trung niên bước ra từ bức màn cửa sau lưng ông ta, người phụ nữ đó chưa đến bốn mươi tuổi, hình như là phu nhân của ông ta.
Bà ta nhìn Hạ Sơ Thất với vẻ mặt hoảng sợ, kể vào tai ông ta nói vài câu.
Chắc là vì thấy y phục của Hạ Sơ Thất và Dương Tuyết Vũ sạch sẽ chỉnh tề, nói năng lịch sự lễ độ nên ông ta mới ló đầu ra ngoài nhìn, rồi khách sáo mời họ vào trong.
Ông ta cứ lải nhải mãi, nói rằng trận chiến này khiến người ta chẳng làm ăn gì được, cả nhà từ nhỏ đến lớn đều phải ăn không khí sống qua ngày...
Vẫn là bức rèm cửa quen thuộc và người đánh xe quen thuộc.
Như Phong thấy nàng đi tới, gã giật mình, ấp úng,
Thất...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.