Chương 1091: Dùng kế dự sơ thất (4)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1101 chữ
- 2022-02-08 08:43:31
Căn phòng im lặng như tờ, mãi một lúc sau, mới nghe thấy nàng cười.
Hình như người rất quan tâm đến hắn?
Đông Phương Thanh Huyền cũng 8cười,
Đúng vậy, nếu hắn chết trước mặt ta, há chẳng phải ta sẽ cô đơn hay sao?
Hắn ta chưa nói xong thì nghe thấy có một chuỗi tiếng bước châ3n truyền vào từ bên ngoài.
Người đẩy cửa vào là Như Phong, sắc mặt gã nặng nề, khi đến gần Đông Phương Thanh Huyền, giọng nói của gã ng9ập tràn sự lo lắng,
Tam công tử, có tin tức rồi.
Chuyện người thỉnh cầu khi nãy, ta không thể đồng ý với người, bởi vì ta không phải là Triệu Tôn, chẳng thể quyết định thay hắn.
Nhưng bây giờ ta cũng có một chuyện muốn nhờ ngươi, ngươi sẽ đồng ý chứ? Liệu người có lấy nó để ép ta trao đổi không?
Mắt Đông Phương Thanh Huyền khẽ lóe lên, dường như đã nhìn thấu tâm tư của nàng.
Không đâu.
Nàng sửng sốt, nhìn hắn ta nhưng không nói gì.
Rất nhiều lúc, ta không biết con đường nào là đúng, con đường nào vững vàng hơn.
Hắn ta dường như đã bị thứ gì đó kích thích và dẫn dắt, ánh mắt càng lúc càng trầm xuống.
Tất nhiên, hôm nay ta không cần phải chọn lựa nữa.
Vì chỉ có một con đường chết!
Hắn ta ngồi bên cạnh nàng, như đang nói với nàng, lại dường như đang hồi tưởng lại quá khứ.
Nhưng ta đối với Thiên Lộc...
hoặc nói rằng, đối với nàng và Thiên Lộc, lại khác.
Bởi vì dù người khác nghĩ thế nào về ta, coi ta là ma đầu hay yêu nghiệt cũng được, muốn ta chết sớm cũng được, chỉ có hai người vẫn coi ta là người, giúp đỡ ta, nhắc nhở ta.
Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười
Nàng vẫn không hài lòng với đáp án này?
Hạ Sơ Thất lắc đầu, liếm bờ môi khô, cười với hắn ta,
Ngươi còn chưa hỏi ta muốn người làm chuyện gì mà.
Trong ánh lửa, đôi mắt đen láy trong veo của nàng như có ánh nước lững lờ, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia trông dịu dàng ấm áp, tỏa ra vầng sáng riêng của tình mẹ, cả khuôn mặt béo hơn so với lúc chưa mang thai nhưng vẫn xinh đẹp như ngày nào.
Con tim Đông Phương Thanh Huyền rung động từng chút một, gần như không thể kiểm soát nội.
Bởi vì ta biết nàng muốn ta làm chuyện gì.
Hắn ta ghé đến gần, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói quyến rũ,
Còn nữa, con người nàng gian xảo lắm, thật ra nàng biết rõ cho dù nàng không đồng ý thì ta cũng không thể làm gì được nàng, cho dù nàng nói gì ta cũng sẽ giúp nàng, đúng không?
Hạ Sơ Thất rũ mắt xuống, Đông Phương Thanh Huyền cười dịu dàng,
Hạ Sở, nàng không phải là người tùy hứng, nàng bỏ Triệu Tôn mà đi chắc chắn là có ẩn tình khác.
Nếu nàng không muốn nói, vậy ta sẽ không hỏi, nhưng ta muốn khuyên nàng, nàng giày vò mình như vậy, cũng là đang giày vò hắn, nhất là khi đại chiến sắp nổ ra, nàng muốn hắn chết sao?
Hạ Sơ Thất khẽ động cánh môi, nhưng lại không thể trả lời được.
Con tim nàng đang đau nhói.
Phía quận Nam có thêm hai mươi vạn quân chi viện đến Linh Bích, di chuyển đến khu vực6 Tể Mi, Cảnh Tam Hữu nói muốn tái hiện cuộc chiến Cai Hạ thời Hán Sở năm xưa, bao vây quân Tần, tiêu diệt toàn quân.
Gã dừng lại, thoáng nhìn 5lướt qua Hạ Sơ Thất, sau đó nói khẽ,
Quân Tấn truyền tin ra, nói rằng ba ngày nay Tấn vương điện hạ không rời khỏi lều trại, ngoại trừ uống rượu thì không ăn bất kì thứ gì.
Gã không hề né tránh Hạ Sơ Thất nên nàng nhìn không sót một chữ.
Như Phong đại ca, tin tức có đáng tin không?
Giọng của nàng đã bắt đầu run lên, Như Phong nghiêm mặt, gật đầu,
Ta cũng không ngờ Tấn vương lại cố chấp như vậy...
Ha, hắn muốn ép ta thật sao?
Giọng Hạ Sơ Thất rất nhỏ, nhưng mỗi một chữ đều truyền vào tại Đông Phương Thanh Huyền.
Tiểu Thất, về đi.
Hắn đang đợi nàng.
Hạ Sơ Thất giật mình, bất giác vuốt ve bụng mình,
Không về được, cũng không muốn về.
Thật ra không chỉ có Triều Tồn tin lời Đạo Thường mà ngay cả Hạ Sơ Thất cũng đang dần tin vào điều đó.
Có vài thứ rất huyền ảo nhưng lại không thể không tin.
Nhất là khi mang thai đứa bé này, cùng với sự gia tăng của thai kỳ, nàng cảm nhận được rõ cơ thể nặng dần, vất vả hơn so với lúc mang thai Bảo Âm, cảm xúc cũng không giống lúc trước, mỗi đêm đều mơ thấy ác mộng, hệt như có ai đó đang dẫn lối.
Chính bởi vì nàng không muốn hắn chết nên mới phải làm như vậy.
Đông Phương Thanh Huyền nhìn khuôn mặt nàng rồi thở dài, đưa tay ra dường như muốn vuốt ve, nhưng cuối cùng bàn tay ấy lại đặt lên vai nàng, vỗ về như những người bạn.
Nàng thắc mắc vì sao ta lại quan tâm đến hắn phải không? Không giấu gì nàng, cả đời ta làm việc quyết đoán, làm mọi việc xấu không hề thấy áy náy.
Có một thứ gọi là giác quan thứ sáu, nó không khoa học, nhưng có thể dẫn dắt lòng tin của con người.
Nàng tin Đạo Thường nói đúng, luôn đúng.
Nghĩ đến đây, ngón tay đặt trên váy dần dần siết lại, nàng ngẩng đầu nhìn Đông Phương Thanh Huyền.
Chuyện này rất quan trọng với ta.
Hạ Sơ Thất nhìn hắn, không biết phải trả lời thế nào.
Có vẻ như hắn ta cũng không cần nàng phải trả lời,
Người trên thế gian đều nói ta có trí tuệ phi phàm, dung mạo hơn người, thân thủ nhanh nhẹn, tuy khuôn mặt lúc nào cũng cười nhưng lại chẳng khác gì Tu La, ra tay tuyệt tình...
Nhưng ta cũng sẽ thấy lo lắng, sợ hãi, bất an, bất lực...
Ta không muốn giết người, nhưng ta không thể không giết.
Nếu ta không giết người thì người khác sẽ giết ta.
Cả đời của ta giống như đang sống trong ác mộng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.