Chương 1094: Gặp lại rồi chia ly (1)


Hắn liếc nhìn, bỗng nhiên giọng của Bính Nhất vọng vào từ bên ngoài.


Điện hạ, Tam công tử đến rồi!
Triệu Tôn rất bất ngờ khi Đông Ph8ương Thanh Huyền lại xuất hiện tại Linh Bích vào lúc này.
Nhưng sau khi đã mất đi Hạ Sơ Thất, bất kì một sự hi vọng nhỏ nhoi nào cũng3 đều sẽ được hắn phóng to lên ngàn lần.
Hắn gần như không thể chờ đợi được nữa, bước ra ngoài đón người chứ không chờ đợi trong lều n9hư trước đây.
Kẻ ngu xuẩn!
Triệu Tôn cười lạnh,
Bao nhiêu năm qua, ngươi vẫn kém cỏi như vậy!
A Mộc Nhĩ cong môi,
Không tin? Ta có thể dẫn người đi xem.
Triệu Tốn nhìn nàng ta, ánh mắt lạnh như băng,
Nàng ấy là người thế nào, ta hiểu rõ hơn ngươi.
Nàng ấy có ơn tất trả, có thù tất báo, cho dù thật sự ở chung với Đông Phương Thanh Huyền...

Thế thì đã sao? Vì tìm nàng ta, ngươi chẳng phải vẫn sẽ đi theo sao?

Trời vào hè, lâu rồi không có mưa, ngay cả miếu Bồ Tát cũng bị ngập chìm trong một lượng bụi lớn, không khí nóng như thiêu đốt, mồ hôi tuôn ra thấm ướt áo nhìn không khác gì vừa bị ướt mưa.
Cũng vào lúc này nàng mới phát hiện, người có tín ngưỡng dễ bình tâm lại hơn người không có.
Có lẽ điều mà con người tin không phải là Thần, mà là muốn có được một sự giải thoát trong yên bình.
() Từ trong Phật giáo, ý là tất cả mọi thứ hóa hư vô.
Không biết đã bao lâu trôi qua, ánh sáng trong miếu càng lúc càng tối.
A Mộc Nhĩ bất giác run lên, siết chặt y p5hục, cố gắng bình tĩnh lại, nhìn trăm ngàn cảm xúc xuất hiện trên khuôn mặt tiều tụy của hắn, cũng ép bản thân không được tỏ ra phấn khởi khi được nhìn thấy hắn sau nhiều năm không gặp, nàng ta cười hững hờ,
Ngươi muốn gặp nàng ta không? Nàng ta đang ở chung với ca ca ta.
Hai người họ sống chung với nhau rất tốt, ngay cả con cũng đã có rồi.

Phải, nàng đang cầu nguyện, cũng rất thành kính.
Đây là lần nàng cầu nguyện thành kính nhất trong hai kiếp qua.

Ta nhớ nàng không tin Thần Phật, sao hôm nay lại thành kính vậy?
Hắn ta hỏi, nhưng Hạ Sơ Thất không trả lời.
Không phải vì nàng bước vào trạng thái tứ đại giai không
, mà vì nàng không hề nghe thấy gì.

Đã chuẩn bị ổn thỏa hết rồi, may mà có Tam công tử giúp đỡ.
Hạ Sơ Thất gật đầu, nương theo ánh sáng tỏa ra từ nhang đèn đã cháy hết trên bàn, lẳng lặng nhìn Đông Phương Thanh Huyền.
Không biết vì sao hôm nay Đông Phương Thanh Huyền không cười như ngày thường, vẻ mặt vừa nghiêm túc phức tạp vừa do dự.
Hắn ta nở nụ cười gượng gạo,
Có thể có chuyện gì chứ? Bện ngoài có vài trăm người đang đợi nàng, nàng lại ở đây bái lạy Bồ Tát, cũng chẳng hiểu năng bị gì, đột nhiên đổi tính, đi tin mấy thứ Thần Phật này, không làm người ta giật mình mới lạ!

Ừ.
Hạ Sơ Thất gật đầu,
Giải thích hợp tình hợp lý.
Nhưng...
Ha, chẳng lẽ không phải bởi vì ca ca của người sắp chết sao?
Triệu Tôn trời sinh ra đã độc mồm, nói chuyện trong dáng vẻ nghiêm túc cũng có thể khiến người ta chết nghẹn.
Quả nhiên sắc mặt A Mộc Nhĩ rất khó coi, nàng ta liếc nhìn hắn, con tim dậy sóng nhưng cuối cùng vẫn chỉ mỉm cười.
Nàng mặc quần áo đơn giản sạch sẽ, ngoại trừ tỏa ái trên cổ tay ra thì không đeo thêm bất kì trang sức nào, cái bụng nhô lên khiến nàng trông càng dịu dàng hơn.

Nàng đang cầu nguyện điều gì?
Sau lưng nàng, Đông Phương Thanh Huyền lẳng lặng đứng đó, như cười như không.
Ánh trời chiều giấu mình sau rặng mây đỏ, bầu trời đã chìm vào bóng đêm.
Có vẻ như chân nàng đã mỏi nên khi đứng dậy hơi lảo đảo.
Huyện Tứ, trong một ngôi miếu cũ nát, trên mái hiên và cửa đều có vết trầy và dấu vết bị phá hoại, ngôi miếu này đã để hoang nhiều năm, nhưng hôm nay trên chiếc bàn cúng bái Bồ Tát lại có trái cây và nhang đèn.
Hạ Sơ Thất quỳ trên một chiếc bồ đoàn, chắp hai tay, im lặng không nói gì.
Hạ Sơ Thất kéo bộ đồ màu trắng rộng rãi trên người, từ từ đi đến gần hắn ta, nheo mắt lại,
Sao vậy? Có chuyện muốn nói với ta à?
Nàng quỳ bao lâu thì Đông Phương Thanh Huyền đợi bấy lâu.
Trong quá trình chờ đợi, những lời hắn ta muốn nói với nàng khi nãy, giờ đây không thể nào mở lời được.
Đáng tiếc khuôn mặt của người đến, tuy có nét giống Đông Phương Thanh Huyền nhưng lại không phải là hắn ta.

Sa6o ngươi lại đến đây?
Giọng của hắn rất lạnh lùng, rất thất vọng, thậm chí còn hơi phẫn nộ.
Dương Tuyết Vũ đứng phía sau đợi rất lâu, thấy thế bèn chạy vội lên đỡ lấy nàng.

Sở Thất, cẩn thận, ngã là không hay đâu.
Hạ Sơ Thất nhìn nàng ta, mỉm cười, sau khi
giao lưu
với Bồ Tát, tâm trạng của nàng dường như đã bình tĩnh đi nhiều, giọng nói của nàng giống như chiếc mỏ gỗ ngàn năm bất biến trong miếu, tuy hơi nặng nề nhưng lại ung dung tự tại,
Tiểu Vũ, đã chuẩn bị xong chưa?
Dương Tuyết Vũ gật đầu, đỏ mặt nhìn về phía Đông Phương Thanh Huyền.
ta không tin.
Nàng quan sát sắc mặt của Đông Phương Thanh Huyền, cười khẽ,
Ai cũng có quyền giữ bí mật bản thân, ngươi không muốn nói, vậy ta sẽ không hỏi.
Nàng nói xong, xoay đầu qua,
Tiểu Vũ.
Dương Tuyết Vũ bước lên,
Sở Thất.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền.