Chương 1118: Nguyệt thực máu (6)


Bốn năm, bốn năm dài đằng đẵng...

Cuối cùng chàng cũng quay lại...

Chết trong tay chàng...
Người phát ngôn khi nãy vén rèm bước xuống xe ngựa, sắc mặt bình thản, khóe môi cong lên, dáng vẻ trông rất bình tĩnh.

Sao vậy, chưa nhìn thấy bà đây à? Các ngươi nhìn gì mà nhìn?
Hạ Sơ Thất đang mắng những cấm Vệ đang thất thần ngớ người ở xung quanh.
Họ không thể nào ngờ được rằng, người trong chiếc xe ngựa kia lại là một người phụ nữ.
Tầm mắt của nàng từ từ mờ đi.
Khoảng thời9 gian ngắn ngủi khi họ quen biết nhau, đối đầu nhau, sống chung với nhau hóa thành từng hình ảnh đen trắng lướt qua trong6 đầu nàng.
Nghiêm túc mà nói, những ngày họ ở bên nhau không nhiều, nhưng khi hồi tưởng lại thì tựa như đang trải5 qua vô số cái xuân hạ thu đông...
Nguyệt Dục ngươi cũng lo, A Mộc Nhĩ ngươi cũng quan tâm...
Ngay cả quý phi của trẫm, ngươi cũng muốn quản.
Nàng ấy quả thật đã gửi gắm nhầm người rồi.
Triệu Tôn hừ lạnh, tay khẽ thò vào bên hông, không trả lời.
bẩm bệ hạ.
Quý phi nương nương bị thương...
thương đến tâm mạch...
Như vậy cũng tốt.
Yêu, hận, tình, thù...
đều có thể xóa hết sạch sẽ.

Thập Cửu hoàng thúc, nàng ta bị tổn thương đến tâm mạch, e rằng không thể trị khỏi.
Nếu thúc còn không lui binh thì ta không có cách tìm thái y chẩn trị...
Vậy thì nàng ta chắc chắn sẽ chết!

Có lẽ l8à sự sắp đặt của trời cao, những gì ta nợ chàng năm xưa...
Nay trả hết cho chàng...
Từng vì sao sáng lấp lánh nh3ư đang chớp mắt.
Ánh trăng hắt xuống, rơi trên áo nàng.
Triệu Miên Trạch bỗng nhiên cười phá lên,
Được thôi, người qua đây, chỉ cần tránh được mưa tên, còn sống vào được thành, trẫm sẽ cứu nàng ta ngay...
Hắn ta vừa dứt lời, liền ra hiệu cho các cung tiễn thủ trên tường thành nghe lệnh, chuẩn bị bắn Triệu Tôn.

Chuẩn bị phóng tên!

Vâng thưa điện hạ!
Từng cánh cung ló ra khỏi tường thành, chỉ cần Triệu Tôn bước đến gần thì một rừng mưa tên sẽ bay xuống thành, cho dù hắn có bản lĩnh cao siêu đến cỡ nào thì cũng sẽ bị bắn thành cái sàng.
Nhưng vào lúc này, lại có một tiếng hừ lạnh truyền đến từ trong thành.
Hắn quất ngựa tiến lên vài bước, hô lên với người trên tường thành.

Triệu Miên Trạch, ta tới để cho ngươi xử trí, ngươi mau gọi thái y tới chữa trị cho nàng ta...
Triệu Miên Trạch cười khẽ, cúi đầu nhìn Triệu Tôn từ trên cao, cất tiếng nói mỉa mai,
Trẫm cứ tưởng trong lòng Thập Cửu thúc chỉ có một mình Hạ Sở.
Hôm nay xem ra, trong lòng của ngươi đã bị chia nhỏ ra rồi.
Nàng ngẩng đầu, cố gắng tìm kiếm ngôi sao phương Bắc, nhở về nơi mình trưởng thành.
Nàng cố gắng nở một nụ cười, đầu từ từ rũ xuống, chìm vào trong bóng tối.
Triệu Miên Trạch thăm dò hơi thở của nàng ta, sau đó nhìn chằm chằm thái y,
Chuyện này là sao?
Bộ râu trắng của thái y run lên, hoảng sợ nói lắp,
Bẩm...
Thân hình của Hạ Sơ Thất đã khác hẳn lúc trước, nàng ưỡn cái bụng to đùng, có vẻ như có thể sinh bất kì lúc nào.
Nhưng dường như nàng lại không hề phát giác ra, một tay đỡ bụng, một tay vuốt tóc, nhìn cứ như không phải đang đối mặt với quân địch mà chỉ như đang thăm thân thích vậy.

Triệu Miên Trạch, nếu như ngươi không ngốc thì mau sai người khiêng Ô Nhân Tiếu Tiếu xuống, ta sẽ chẩn trị giúp nàng ta.
Nhân Tiêu Tiêu nằm bất động dưới đất, tất nhiên là không biết tính khẩn cấp của tình hình.
Triệu Miên Trạch có thể cược, nhưng Nguyên Hữu thì lại không,
Thiên Lộc...
sau này đánh lại nhé được không? Cứu nàng ấy...

Triệu Miên Trạch, bà cố của ngươi đến rồi, còn không mau dùng tay?
Khắp thiên hạ này chỉ có một người phụ nữ mới có cách ăn nói ngang ngược hống hách như vậy.
Sắc mặt Triệu Miên Trạch trở nên cứng đờ, hắn ta bất ngờ xoay đầu lại nhìn xuống.
Chỉ thấy không biết từ khi nào, dưới chân thành nơi Cẩm Quân canh giữ có một nhóm thị vệ và một chiếc xe ngựa, họ và Cẩm Quân không biết đã ở đó bao lâu rồi.
E...
e rằng không sống nổi...
Ánh mắt Triệu Miên Trạch trở nên sắc bén,
Nàng ta chết rồi?
Lão thái ý cúi đầu, không dám lau mồ hôi trên trán,
Cũng...
gần giống vậy.
Thế nào là cũng gần giống vậy? Triệu Miên Trạch lườm ông ta, bỏ Ô Nhân Tiêu Tiêu xuống, cầm đuốc lên, vung một vòng trên không trung, sắc mặt hắn ta dưới ánh đuốc trông hơi dữ tợn.
Chính tay bắn chết Ô Nhân Tiêu Tiêu, hành động này đã chạm vào giới hạn của Nguyễn Hữu, sự chờ đợi suốt nhiều năm đã bị hủy trong tay mình, người phụ nữ mình yêu thương chết trong tay mình, hắn ta đã không thể nào bình tĩnh lại được.
Triệu Tôn nhìn đôi mắt đỏ ngầu của hắn ta, từ từ buông tay đối phương ra.

Thứ hắn muốn là ta, không phải các ngươi.
Tuy không đồng ý lui binh nhưng hắn cũng sẽ không bỏ mặc Ô Nhân Tiếu Tiếu không lo.
Nhất định phải cứu nàng ấy!
Nguyễn Hữu khẽ gầm lên đầy đau thương,
Biểu muội...
Nếu biểu muội cháu ở đây thì tốt rồi...
Sở Thất! Sở Thất!
Một người trên bờ vực suy sụp sẽ trở nên điên cuồng, cũng mất đi lý trí.
Người nghĩ đi, nếu nàng ta chết rồi, ngươi còn có thể uy hiếp ai đây? Vả lại, chẳng phải ta đang ở đây đó sao? Ta làm con tin của người sẽ có tác dụng hơn nàng ta nhiều, không phải sao? Mau lên, đừng kéo dài thời gian nữa.
Nàng nổi tiếng nham hiểm xảo trá, quần thần Nam Yến không ai dám tin.

Nhưng Triệu Miên Trạch thì lại ngạc nhiên mừng rỡ, có vẻ như hoàn toàn không quan tâm.

Từ lúc nàng xuất hiện, trên khuôn mặt hắn ta chỉ toàn là nụ cười.


Cuối cùng nàng cũng đến rồi!


Câu trả lời của hắn ta và câu hỏi của nàng hoàn toàn không liên quan gì đến nhau.

Nhưng xét từ nét mặt và giọng nói bị thương kia, khiến người ta ngỡ rằng hắn ta đã đợi nàng suốt ngàn vạn năm qua, trong đôi mắt mơ màng ấy chỉ chứa đựng nụ cười và tình ý,
Tiểu Thất, nàng có biết không? Ta tìm nàng rất lâu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền.