Chương 1172: Ngoại truyện 11


Sau một hồi khóc thút thít, cuối cùng nàng ta đã không thể nào chịu đựng được thêm, bắt đầu gào lên, rồi lại đưa ra điều kiện mà nàng ta đ8ã từng nhắc đến vô số lần.


Ta muốn gặp Sở Thất, cầu xin ngươi, ta muốn gặp Sở Thất...
Bốp! Tiếng tát vang lên vọng lại trong că3n phòng giam này.

Cố A Kiều ngừng khóc, nàng ta cắn môi dưới, nhìn khuôn mặt âm trầm của Giáp Nhất.
Nhưng hai tay nàng ta đã bị Giáp Nhất đánh gãy, không thể nào gãi được.

A...
A a...
Nàng ta rên rỉ, không còn sức gào thét, khiến người ta nhìn mà thấy lạnh cả người.
Cố A Kiều căng thẳng run rẩy, cơn đau khiển khuôn mặt nàng ta biến hình, ngũ quan bắt đầu vặn vẹo, khóc lóc cầu xin.

Giết ta đi...
Cầu xin ngươi...
Hãy giết ta đi...
Giáp Nhất rút kim về, từ từ buông tay ra, vứt nàng ta xuống đống cỏ khô.

Ngươi sẽ không chết, ngươi sẽ sống lâu trăm tuổi.
Cổ A Kiểu nằm cuộn người trong góc phòng, cơ thể run rẩy không ngừng.
Và khi Giáp Nhất thả tay, một dòng máu tuôn ra từ trên cổ nàng ta, nó như một con giun đang lượn vòng, từ từ chảy xuống, bò xuống trước ngực, nhuộm đỏ chiếc áo phạm nhân dơ bẩn.
Không lâu sau, trên ngực áo của nàng ta đã xuất hiện một mảng màu đen sì.

Từ từ tận hưởng đi.

Rốt...
rốt cuộc ngươi đã làm gì ta?
Giáp Nhất hững hờ lên tiếng,
Thuốc của Sở Thất làm.
Cổ A Kiều nghe vậy thì trợn mắt lên nhưng lại không thốt nên lời.
Giáp Nhất thở dài, bổ sung thêm,
Chẳng phải ngươi vẫn luôn nhớ điểm tốt của nàng ấy? Bổn tọa đang giúp người được toại nguyện.
Yên tâm, ngươi không chết được đâu...
Đừng sợ.
Đúng là không chết được, nhưng đối với nàng ta mà nói, lúc này đây, cứ mỗi một giây phút trôi qua đều sống không bằng chết.
Hắn ta nói,
Dám nhắc9 đến tôn danh của hoàng hậu nương nương? Xem ra tay Cố quý nhân ăn roi trúc nhưng lại mọc gan hùm nhỉ?
Cổ A Kiều khóc lóc, bờ môi run rẩ6y,
Ta...
muốn gặp hoàng hậu nương nương, muốn gặp nương nương...
Suốt những năm nay, Sở Thất đã trở thành động lực sống của Cố 5A Kiều.
Nhưng có điều, mấy năm trước Hạ Sơ Thất không thể đi gặp nàng ta, giờ đây cũng gần như không có thời gian đi gặp nàng ta.
Giáp Nhất nhìn nàng ta, từ từ đứng dậy, than thở.

Ngươi chịu khó suy nghĩ đi, nếu như có thể khai ra chỗ Triệu Miến Trạch ẩn nấp thì có khi ta sẽ tha cho ngươi.

Ta...
ta thật sự không biết...
Quả nhiên là thuốc của Sở Thất, dược tính vô cùng mạnh.
Đôi mắt đang trợn lên kia từ từ tối lại, chỗ Giáp Nhất đâm kim vào như có vô số con kiến men theo vết thương chui vào mạch máu, bơi đến khắp kinh mạch trên người.
Ngứa, đau, vừa ngứa vừa đau.

Giết ta đi, giết ta đi, giết ta đi...
Nàng ta vừa mới gào tới đây thì bỗng dưng trợn mắt lên, chỉ cảm thấy có một thứ nhọn hoắt đâm vào cổ, vô cùng đau đớn.

Ngươi...
ngươi đâm gì vào người ta?

Kim.
Giáp Nhất nói rất nhẹ nhàng rồi từ từ nới lỏng bàn tay đang bóp lấy cổ nàng ta ra, một cây kim nhỏ theo đó đâm vào trong, càng lúc càng sâu.
Không biết...
Cổ A Kiều rên rỉ không ngừng.
Giáp Nhất biết nàng ta không nói dối.
Với sự xảo trá của Triệu Miên Trạch, sao hắn có thể nói hết cho Cố A Kiều? Nhưng cũng chính vì như vậy mà hắn ta mới rảnh rỗi đến trêu đùa nàng ta.
Nhưng nàng ta bị giam ở cái nơi u ám này suốt năm năm trời, cả ngày suy nghĩ xem vì sao bản thân mình vẫn còn được sống.
Nàng ta nghĩ tới nghĩ lui, cứ cảm thấy Sở Thất còn tình nghĩa với mình, là Sở Thật không muốn mình chết.
Vì để tạo cơ hội gặp mặt Sở Thất, nàng ta đã từng nghĩ rất nhiều cách, thậm chí lôi cái chết ra để uy hiếp.

Không cho ta được sống yên ổn, cũng không cho ta chết, là quyết định của người phải không? Sở Thất sẽ không bao giờ đối xử với ta như vậy!
Giáp Nhất nhìn nàng ta nằm dài dưới đất khóc lóc thảm thiết chẳng khác gì một con búp bê rách nhưng lại không có bất kì lòng thương hại nào.
Hắn ta bước lên một bước, giẫm để giày ẩm ướt lên ngón tay gầy gò của Cố A Kiều, trong tiếng khóc lóc cầu xin thảm thiết của nàng ta, hắn ta từ từ ngồi xuống, bóp chặt cố Cổ A Kiều.

Ngươi đã hại nàng ấy ra nông nỗi này, vậy mà vẫn còn muốn nàng ấy sẽ tha cho ngươi, ngươi có trái tim hay không?
Cố A Kiều bị ép ngẩng đầu, nàng ta giãy giụa, miệng phát ra tiếng ú ớ.
Chỉ đáng tiếc, đối với nàng ta mà nói, chết cũng là một yêu cầu xa xỉ.

Tại sao...
Tại sao lại đối xử với ta như thế...
Nàng ta nhìn khuôn mặt góc cạnh của Giáp Nhất trong ánh sáng mờ, nước mắt nước mũi đua nhau rơi xuống.
Thật ra Hạ Sơ Thất biết rất rõ Chiểu Ngục là một nơi thế nào.
Nhưng sau khi biết Cổ A Kiều bị giam ở đây, ngoại trừ từng nói một câu
giữ mạng nàng ta lại
thì nàng không còn tỏ bất kì thái độ gì nữa.
Dĩ nhiên Cổ A Kiều không hề hay biết những chuyện này.
Một người muốn được giải thoát, nếu đã không còn hy vọng thì đó không gọi là hành hạ.

Chính vì còn hy vọng, cũng nhìn thấy được hy vọng, nhưng lại không có cách nào đạt được hy vọng, không thể chạm vào hy vọng, muốn chết nhưng không được toại nguyện, đó mới là sự đau khổ thực sự.


Xin ngươi...

Đại nhân, xin người cho ta gặp Sở Thất...
Cố Kiểu đau đớn, bắt đầu nói lan man.


Sở Thất...

Sở Thất sẽ tha cho ta...

Ta không muốn hại nàng ấy, ta chỉ vì...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền.