Chương 666: Lên núi đao (1)



Đúng vậy, cho dù là A Ký thì cũng không sinh con được với ta.


Nàng vừa dứt lời, mặt mày A Ký liền trở nên tái nhợt


Nàng nói gì?
Triệu Miên Trạch hỏi nhỏ.

Hạ Sơ Thất lườm hắn, cười càng tươi hơn,
Khụ, con người ta chỉ có một khuyết điểm, đó chính là quá thông minh

Bệ hạ, người mau đi ăn đi, ngày mai Tứ Nguyệt công chúa chọn phò mã, ta vẫn còn chưa nghĩ ra đề mục vừa chất lượng vừa có độ khó đây này!


Nàng bị li ba la nói một đống thứ nhưng không giải thích vấn đề khi nãy

Sắc mặt A Ký đã dịu xuống trở lại, y lẳng lặng nhìn Triệu Miên Trạch rồi lùi ra ngoài cửa

Triệu Miên Trạch dường như không thấy y lùi đi, từ đầu đến cuối chỉ nhìn Hạ Sơ Thất, quan sát trong chốc lát rồi mới kêu Hà Thừa An


Đi, sai người mang đồ ăn bày trong phòng hoàng hậu.
Hạ Sơ Thất
hả
một tiếng, thất kinh,
Bệ hạ, không ổn, không ổn

Thái hoàng thái hậu đã ứng nghiệm thiên kiếp rồi, long thể của người...



Trẫm có chân long hộ thể, sợ gì bạn yêu ma quỷ quái.
Hạ Sơ Thất không biết Triệu Miên Trạch không quan tâm hay đã phát hiện ra điều gì

Nàng nhìn vào ánh mắt phức tạp nhưng dịu dàng của hắn ta, chỉ cảm thấy từng thớ thịt trên người như bị băng giá cắt xẻo, có cảm giác như đang bước đi trên lớp băng mỏng

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, nàng phát hiện tên Triệu Miên Trạch này còn khó đối phó hơn thái hoàng thái hậu.

Nàng xoay đầu lại, lúc này, Tiểu Thập Cửu trong bụng đá nàng một cái, mặt nàng tái nhợt, vội vàng cúi đầu, dịu giọng xuống


Bệ hạ không sợ, nhưng ta sợ, đến lúc đó mọi lời đồn lại nhắm vào ta, ai cũng đều hận không thể đập chết ta, để bảo vệ vận mệnh quốc gia.
Nếu Triệu Miên Trạch sợ điều gì nhất, đó chính là sợ nàng tỏ ra yếu đuối

Nhìn vẻ mặt đáng thương của nàng, cho dù lửa giận có lớn thế nào cũng tan biến hết, khuôn mặt nặng nề cũng trở về bình thường.


Ngồi xuống đi! Nàng yên tâm, cũng chỉ có ở Đông Uyển ta mới có thể đến thăm nàng

Đợi hồi cung rồi..

chỉ e muốn gặp nàng, cũng không có thời gian.


Hạ Sơ Thất đã nghe thấy sự cô đơn loáng thoáng trong lời nói của hắn ta.

Nhưng nàng vẫn rũ mắt, giả vờ như không phát hiện, chỉ khom người với hắn ta.


Tạ bệ hạ!
Giả ngu có khi cũng khá mệt, nhưng Hạ Sơ Thất không thể không làm thế

Từ khi mang thai Tiểu Thập Cửu, nàng cảm thấy cứ như đang mang thai một quả trứng rùa vàng, sợ này sợ nọ, không còn dám thoải mái như ngày thường, nhất là khi ở trước mặt Triệu Miên Trạch, nàng không dám để lộ bất kỳ sơ hở nào.

Đây là bữa cơm nàng cảm thấy khó chịu nhất từ trước đến nay

Mỗi lần Triệu Miên Trạch gắp thức ăn cho nàng, mỗi lần hắn ta nhìn nàng, mỗi lần hắn cười dịu dàng với nàng, nàng đều cảm thấy như có ánh sáng đâm sau lưng, cả người cực kỳ khó chịu.

Cho dù nàng biết Triệu Miên Trạch vẫn luôn đối xử rất tốt với mình, nhưng nàng và hắn ta ngồi đối diện với nhau, giữa hai người, ngoại trừ ân oán lúc trước ra thì chẳng có gì để nói

Có lẽ vấn đề nằm ở duyên phận, không cần biết hắn ta nói gì làm gì, nàng đều rất khó cảm động

Một người chỉ có một quả tim, quả tim của nàng đã trao cho Triệu Thập Cửu, không thể chia cho người nào khác nữa


Nghe nói nàng muốn luyện kim đan cho thái hoàng thái hậu?


Triệu Miên Trạch bỗng dưng lên tiếng hỏi, khiến Hạ Sơ Thất thầy lạnh toát sống lưng.


Phải

Còn chẳng phải là vì trị bệnh cho bà ấy đấy ư?
Triệu Miên Trạch nhìn tới, khẽ thở dài,
Nếu nàng cần dùng tiền, chỉ cần tim ta là được, cần gì phải làm thế?



Bệ hạ nói sai rồi.
Có chết Hạ Sơ Thất cũng không thừa nhận mình đang lừa bà cụ kia

Nàng lắc đầu, trịnh trọng lên tiếng,
Bệ hạ có điều không biết, đơn thuốc này không phải là điều bịa đặt, mà đúng là do tổ tiên truyền lại, bởi vì thuốc dẫn khó tìm, rốt cuộc hiệu quả trị liệu ra sao, ta chưa hề thử bao giờ

Nhưng tổ tiên sẽ không lừa gạt ai, vả lại ta là người tham tiền thế à?


Nàng không tham tiền? Triệu Miên Trạch nhíu mày, nhìn khuôn mặt vô tội của nàng, không khỏi thấy buồn cười

Hắn ta vốn định trên một câu để xoa dịu bầu không khí của hai người, nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong veo ấy, mọi thứ chỉ còn lại một tiếng thở dài.


Được, trẫm tin nàng

Chỉ có điều hoàng tổ mẫu ngã bệnh đã lâu, cơ thể suy yếu, không thể chịu giày vò, nàng đừng làm tổn thương bà ấy.



Đó là điều tất nhiên.
Hạ Sơ Thất cười khẽ,
Thái hoàng thái hậu phụng thể an khang là nguyện vọng chung của thần dân Đại Yến, cũng là nguyện vọng của ta

Ta nhất định sẽ xem phụng thể của thái hoàng thái hậu thành sự nghiệp cả đời, phấn đấu trọn đời vì sự phát triển của xã hội Đại Yến, cho dù lên núi đao xuống chảo dầu, quyết không...


Nàng đang nói đùa đến đây, đột nhiên dừng lại

Lên núi đao, xuống chảo dầu? Nàng có cách rồi

Nhưng trước lúc đó, nàng vẫn phải tìm Triệu Thập Cửu, nhận sự trợ giúp từ hắn

Triệu Miêu Trạch ăn xong bữa tối rồi rời đi.

Nhìn hắn ta rời đi trong sự vây quanh của một đám người, con tim treo lơ lửng rất lâu của Hạ Sơ Thất cuối cùng cũng chạm đất.

Nàng nhìn ra được, thật ra Triệu Miên Trạch không muốn đi

Hoặc có thể nói rằng hắn ta rất muốn ở lại nói chuyện thêm một lúc với nàng

Nhưng nàng lại không muốn nói chuyện với hắn

Câu nói chuyện không hợp, nửa câu là cùng
chắc để chỉ những người như nàng và Triệu Miên Trạch.

Có lúc nàng nghĩ, nếu đổi là Hạ Sở, trước sự yêu thương và bảo vệ tỉ mỉ của Triệu Miên Trạch, cho dù có có căm thù nhiều cỡ nào, oán hận sâu bao nhiêu, chỉ e rằng con tim đã đắm chìm trong sự dịu dàng của hắn ta từ lâu rồi

Có lúc nàng cũng thấy tiếc thay cho Hạ Sở

Nếu lúc nàng ta còn sống, có thể có một lần cảm nhận được lời nói nhẹ nhàng của Triệu Miên Trạch, thì cho dù có chết, chắc cũng sẽ không thấy tiếc nuối bao nhiêu.

Thế nhưng chuyện trên đời này, đã định trước không có đường quay về

Người đã chết, chuyện đã qua, chung quy không thể trở lại

Trước khi đi, hắn ta nói,
Hai mươi bảy tháng Chạp, ta đã đợi ngày này rất lâu, nhưng vẫn còn rất lâu mới tới

Tiểu Thất, cả đời này ta chưa từng cảm thấy mỗi ngày lại dài đằng đẵng như thế.
Hai mươi bảy tháng Chạp là ngày lành do Khâm Thiên Giám chọn được, cũng là ngày đại hôn của họ, tức là ngày vui Triệu Miên Trạch vẫn luôn chờ đợi

Nhưng đối với nàng mà nói, hai mươi bảy tháng Chạp..

tuyệt đối không phải là một ngày tốt

Hắn ta lại nói,
Tiểu Thất, ta quen biết nàng trước Thập Cửu hoàng thúc rất nhiều năm, khi ta còn chưa biết gì về ái tình nam nữ, ta đã biết đời này ta phải lấy nàng làm thế

Có lẽ trước đây ta từng kháng cự, nhưng sau đó ta cũng đã chấp nhận, không hề có ý muốn hại nàng

Ta rất cảm ơn trời cao có thể cho ta một cơ hội, để ta dùng tương lai sau này chuộc tội với nàng, cũng chứng minh rằng nàng và ta là mối lương duyên trời ban.


Lương duyên trời ban? Hạ Sơ Thất chỉ cười gượng

Nếu trời hiểu lòng người thì vì sao trên đời vẫn có nhiều chuyện không như ý thế kia?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền.