Chương 756: Như nước với lửa (2)


Hừ lạnh một tiếng, Tạ Trường Tấn lại hạ lệnh lần nữa

Gõ cửa không được, mười mấy binh lính năng một cây gỗ tròn thật lớn8 xông tới, xô vào cánh cổng lớn bằng kim loại của phủ Tấn vương


Rầm..
Hôm nay, chuyện phát triển tới nước này, đối với Triệu Miên Trạch mà nói thật ra lại là một cơ hội, một trợ giúp rất lớn
Trong ngày đại hôn của để hậu, hoàng hậu mất tích, nếu tìm được người từ phủ Tấn vương thì không nói tới tội Triệu Tôn tự ý rời chiến trường quay về kinh, riêng chuyện cướp hoàng hậu này, hắn nhất định không thoát khỏi liên quan
Mặc cho thanh danh của hắn có tốt thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng cũng phải rơi đài thôi.

Hạ quan xin cáo lui trước, quấy rầy tiểu công gia tổ chức hỉ sự rồi.


Tổ chức hỉ sự
, những lời này Nguyễn Hữu thích nghe, hắn ta bật cười vui vẻ, vẻ mặt hân hoan.

Đã biết ta đang bận tổ chức hỉ sự rồi, sao còn không mau cút đi?

Mặc dù tiểu nhân bất tài, nhưng cũng dám đi cáo ngự trạng
Nếu thực sự bị ép thì Tạ đại nhân ngài cũng không được thoải mái đâu.


Cáo ngự trạng?
Tạ Trường Tấn nghe vậy thì hừ lạnh, bị Điền Phú làm cho tức giận đến nỗi bật cười,
Không sợ nói thật cho ngươi biết, hôm nay lão phu phụng ý chỉ của bệ hạ tới hỏi thăm Tấn vương
Rầm...
.
Cây gỗ va vào cửa lớn v3ang lên âm thanh rất nặng nề
Chưa được hai tiếng, cửa lớn phủ Tấn vương còn chưa bị phá thì đã được mở ra từ bên trong 9
Người chỉ là một lão già, còn không mau tránh ra!


Tạ đại nhân, xin hỏi thánh chỉ của ngài đâu?

Điền Phú vẫn nỗ lực kéo dài thời gian, nhưng Tạ Trường Tấn đã không còn kiên nhẫn từ lâu.

Tạ đại nhân...5
Vẻ mặt Điển Phú đau khổ, giống như không biết phải làm sao,
Lúc trước tiểu nhân đã nói với đại nhân rồi, Tấn vương không ở trong phủ.
Điền Phú cúi đầu lén liếc mắt nhìn đám quân lính đang vây phía sau Tạ Trường Tấn rồi thở dài yếu ớt.

Mặc dù tiểu nhân chỉ là một tổng quản nho nhỏ trong phủ Tấn vương nhưng cũng biết được quốc gia đang gặp nạn, kẻ thất phu cũng có trách nhiệm, đạo lý của mình
Lúc này Tấn vương điện hạ đang vì nước vì dân mà chiến đấu chống đám man di nước Una ở phía Nam, ngay cả đại hôn với công chúa – Nhân cũng không về kịp, việc này có ai mà không biết? Tạ đại nhân làm như vậy, rõ ràng chính là ép người ta phải khó xử

Nếu không có người chết thì người hằm hằm dẫn binh tới như vậy để làm gì?

Nguyễn Hữu mà đã giở thói trêu chọc người khác ra thì ngữ khí cực kì vô lễ là chuyện ai ai cũng biết
Thấy mặt Tạ Trường Tấn lúc trắng lúc xanh, có vài khách mời không nhịn được mà cúi đầu cười
Lần này Tạ Trường Tấn nhận được lệnh, vừa vào trong phủ liền vênh váo tự đắc, quân lính bước trên nền tuyết đọng vang lên tiếng
lép nhép
, mang theo hơi lạnh xông vào chính điện, vừa đi vừa tra tìm, cuối cùng vẫy ngoài viện Thừa Đức của Triệu Tôn.
Chỉ tiếc là..
ngoài tân lang Nguyễn Hữu đang lười biếng ngồi trong phòng ra thì chỉ có một số tân khách liên quan chưa rời đi đang xì xào bàn tán, căn bản không hề có bóng dáng của Triệu Tồn hay hoàng hậu.

Thánh chỉ là thứ có thể cho người xem ư? Đợi tới lúc gặp Tấn vương, lão phu sẽ tuyên đọc.
Sợ đêm dài lắm mộng, Tạ Trường Tấn không dây dưa với Điền Phú nữa, vung chuôi đao đẩy Điền Phú ra, chỉ huy một đám binh sĩ kiên quyết xông vào trong, muốn bắt được cả người dẫn chứng
, để an ủi cho vong hồn của con gái ông ta trên trời có linh thiêng, cũng là để lập công đầu trước mặt hoàng đế.
Triệu Miên Trạch muốn động vào Triệu Tôn không phải là chuyện ngày một ngày hai, nhưng hắn ta vẫn không tìm được cái cớ nào hợp lý để xử trí hắn
Trong thời đại hoàng quyền này, mặc dù hắn ta là hoàng đế nhưng cũng không thể muốn làm gì thì làm
Từ trước tới giờ, lúc nào Nguyễn Hữu cũng quần là áo lụa, rất ít khi nói chuyện nghiêm túc, lúc nào hắn ta cũng trong bộ dạng cà lơ phất phơ, không ngừng đùa cợt
Hắn ta và Tạ Trường Tấn chưa thù chưa bán, mỗi lần gặp nhau cũng chỉ hòa khí trêu ghẹo nhau vài câu, hôm nay Tạ Trường Tận thấy hắn ta thậm chí còn lôi cả Hồng Thái Để và Ích Đức thái tử ra thì sắc mặt chợt lạnh, nhanh chóng quỳ một chân trên nền đất.

Hạ quan đã sai! Xin tiểu công gia thứ tội!
Nguyễn Hữu vốn chỉ định níu chân ông ta, thấy thế thì thầm mắng một câu
lão già
rồi thu hồi tầm mắt, nâng tay lên thưởng thức ống tay áo tân lang màu đỏ thẫm của mình, trên mặt hiện lên vẻ hài lòng, giọng nói càng lộ vẻ thờ ở không thèm đếm xỉa.
Ngay sau đó, Điền Phú mập mạp xuất hiện ở sau cửa, hoảng sợ hỏi

Tạ đại nhân, ông muốn làm gì vậy?
Tạ Trường T6ấn vuốt chòm râu hoa râm của mình, hừ lạnh một tiếng

Lão phu muốn cầu kiến Tấn vương điện hạ.


Tạ đại nhân, nhà ngươi có người chết à?
Lời nói như cười như không của Nguyễn Hữu cực kì ác liệt
Tạ Trường Tấn nao núng, thấy vẻ mặt âm hiểm của hắn ta thì giống như nuốt phải ruồi nhưng nhổ mãi không ra, biểu hiện như đang bị táo bón vậy.

Sao tiểu công gia lại nói những lời như thế chứ?

Tạ Trường Tấn càng không nhịn được nữa, sắc mặt cực kì xấu xí

Tiểu công gia, lão phu dù sao cũng là trọng thần trong triều, ngài nói chuyện nên đúng mực một chút
Ngài nói năng lỗ mãng, làm nhục mệnh quan triều đình, nếu để bệ hạ nghe được thì chỉ sợ tiểu công gia ngài phải chịu tội.

Rầm!
Nguyễn Hữu vỗ bàn một cái, đứng dậy, chỉ vào mũi ông ta mà mắng:
Giỏi cho tên Tạ Trường Tấn nhà ngươi, ngươi không biết ta là ai sao? Mặc cho là Hồng Thái Gia, Ích Đức thái tử hay Kiến Chương hoàng đế thì cũng chưa một ai dám mắng ta như vậy, người lấy đâu ra can đảm mà dám làm vậy hả?

Rõ ràng hắn ta nói năng lỗ mãng, nhưng Tạ Trường Tấn lại không tìm được Tấn vương trong phủ nên cũng không thể làm gì hắn ta được
Nhất thời, hận ý trong lòng lại phải kiềm chế nên ngay cả khi xoay người, bước chân của ông ta cũng cứng cả lại
Nhưng khi ông ta vừa rời khỏi cửa đã thấy một tên lính vội vội vàng vàng chạy tới.

Nghe nói Tạ đại nhân phụng thánh chỉ tới mời Tấn vương? Đáng tiếc, Tấn vương còn đang chinh chiến ở phía Nam, sợ rằng trong một chốc một lát không thể về được
Chi bằng ngươi cứ ngồi đây uống rượu mừng chờ thêm mấy tháng, hoặc đơn giản hơn là mời tiểu gia ta vào cung một chuyến?

Tạ Trường Tần nghe hắn ta nói vậy thì nghẹn họng, vẻ mặt già nua đỏ bừng, tiến không được mà lùi không xong, trái không được, mà phải không yên, đành chỉ im lặng, nhìn gương mặt đầy vẻ chế nhạo của những người xung quanh mà dằn lòng lại

Tạ đại nhân, thủ dụ của điện Phụng Thiên.


Thủ dụ của điện Phụng Thiên đương nhiên là thủ dụ của Triệu Miên Trạch, Tạ Trường Tấn không dám chậm trễ, phất tay áo, lo lắng tiếp nhận thủ dụ do tự tay Kiến Chương hoàng để viết từ tay tên lính kia, sắc mặt ông ta thay đổi, quay đầu lại nhìn Nguyên Hữu, bước chân không còn cứng nữa, tâm tư cũng linh hoạt hơn, ánh mắt trở nên ác độc hơn vạn phần.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền.