Chương 763: Tuyết rơi nhanh mai đỏ, một chút chấn động (3)


Hạ Sở, hiện tại mạng chó của bọn chúng đều nằm trong tay trẫm, nàng có chịu bước tới, đến bên cạnh trẫm để đổi lấy tính mạng của 8họ không?


Hạ Sơ Thất siết chặt tay, nhận diện kĩ khẩu hình miệng của hắn ta rồi cười hững hờ
trẫm cho rằng, mối tình sâu đậm như thể sẽ không dễ bị lay động.

Hắn ta vừa nói vừa tháo một đôi búp bê đất bên hông xuống, xòe lòng bàn tay sau đó xoay về phía nàng.
Triệu Miên Trạch cười khẽ, từ từ khép lòng bàn tay lại, nắm chặt hai con búp bê đất kia, hắn ta dùng ánh mắt bị thương nhìn lướt qua khuôn mặt thờ ơ của Hạ Sơ Thất, sau đó cất tiếng nói chậm rãi nhưng chán chường,
Vì sao lại đối xử với trẫm như thế? Trẫm một lòng muốn sắc phong nàng làm hậu, không so đo chuyện trước đây, không so đo nàng và hắn từng..
qua lại với nhau, thậm chí không so đo nàng từng sinh con cho hắn, lập nàng làm quốc hậu Đại Yến ta, cho nàng sự đãi ngộ tốt nhất, vinh quang cao nhất, nhưng nàng lại lạnh lùng tuyệt tình, thậm chí còn muốn đẩy trẫm vào cảnh vạn kiếp bất phục

Gia, chúng nổ tài biết một khi rơi vào tay giặc chắc chắn sẽ liên lụy đến người
Ai cũng nói gia tim lạnh máu lạnh, vô tình vô nghĩa, người khác không biết nhưng trong lòng lão nô lại biết rất rõ
Càng về sau giọng của ông càng yếu ớt
Khi chữ cuối cùng vừa được thốt ra, thì
rầm
một tiếng, cơ thể hơi mập mạp của ông ngã xuống nền tuyết
Trong lòng gia, chưa bao giờ xem chúng nổ tài là kẻ dưới, trong phủ Tấn vương, chúng nổ tài được sống những ngày tháng sung túc nhất
Những năm qua, lão nổ xử lý chuyện vặt trong phủ, người chưa bao giờ tính toán với lão nô, chưa bao giờ làm khó dễ lão nổ

Nàng nhìn xem đây là gì?

Đổi búp bê đất này là do chính tay Hạ Sở nặn khi nàng ta còn yêu Triệu Miền Trạch, Hạ Sơ Thất từng nhìn thấy trong viện Sở Từ.

Muốn biết câu trả lời ư?


Muốn.
Triệu Miên Trạch hơi nghẹn ngào nặn ra một chữ
Có vài gã nam nhân để tiện như thế đấy, không thích người, khi kêu ngươi cút còn không chịu nhìn người thêm lần nào, song lúc ngươi có người khác, hắn bỗng cảm thấy khủng hoảng, giơ tay ra kêu ngươi trở về..
Nhưng lòng người dễ thay đổi, con tim đã rời đi, sao có thể trở về được?
Giọng nàng không lớn, nhưng chữ nào chữ nấy lạnh như băng
Nàng cảm thấy đau lòng cho nữ tử nhảy xuống núi Thương Ưng để rồi từ đó đoạn tình tuyệt ái kia, càng cảm thấy kinh tởm tên nam nhân
thâm tình
trước mặt này
Trước khi rơi vào tay giặc, lão nô đã phát xuống hết
Tuy chúng nổ tài là phận nô bộc, nhưng quyết sẽ không làm gia phải thấy khó xử.

tàn nhẫn?
Hạ Sơ Thất nhếch mép, khuôn mặt trông càng lạnh lùng, nhưng lại mang theo một sự trào phúng không hề nhẹ.
Hai mắt ông trợn to, nhìn trừng trừng thế giới này, một dòng máu tươi chảy ra từ khóe môi, lỗ mũi, khóe mắt của ông, sắc đỏ tươi vẩy lên nền tuyết trắng.

Điền bá, thúc hãy đợi con...


Câu nói không biế3t xấu hổ như thế, khắp thiên hạ này, không mấy người có thể nói được.

Nhưng trẫm đã nói rồi.
Ánh mắt Triệu Miên Trạch lạnh lù9ng, nhìn nàng chằm chằm, giọng nói càng thêm nghẹn ngào,
Hạ Sở, rốt cuộc những năm qua thứ gì đã làm nàng thay đổi? Vì sao nàng6 lại trở nên bén nhọn thế này? Điều gì đã khiến nàng quên đi trẫm, phải lòng hắn..
Ngày hôm đó, trong thư phòng của viện5 Sở Từ, trẫm ngắm kĩ những bức tranh kia, những bức tranh nàng về cho trẫm..
Hạ Sở, con tim của nàng, vì sao lại tàn nhẫn đến vậy?

Con tim của nàng..
Trên lưng một con búp bê có viết
Miên Trạch
, trên lưng con khác có viết
Sở Nhi

Tư thế thân mật khăng khít của chúng hệt như đôi tình nhân yêu thương nhau nhất trên đời này.

Không cần ngươi phải ra tay!
Một tiếng nói sắc bén ngắt lời của hắn ta.
Mọi người nhìn theo, chỉ thấy Điền Phú đang nở một nụ cười quái dị, sau đó, ông ta không quan tâm đến chuyện đang bị trói mà lảo đảo đứng lên, xoay về hướng Triệu Tôn, nhìn hắn và Sở Thất, rồi quỳ xuống ngay ngắn.

Điền bá, ông ăn cái gì vậy?
Hạ Sơ Thất kinh ngạc kêu lên.
Khung cảnh bỗng trở nên hỗn loạn, nhưng mặt Điền Phú lập tức trở nên xanh tím, trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, hai mắt ông bỗng nhiên phình lên, ưỡn cổ, ngửa đầu cười to, nói lớn,
Tôi tớ phủ Tấn vương, quản gia Điền Phú, bái biệt Tấn vương và vương phi! Chúc Tấn vương và vương phi sống lâu trăm tuổi, sớm sinh quý tử, kiếp này vĩnh kết đồng tâm, răng long đầu bạc...


Bởi vì Hạ Sở, người thích người đấy..
nàng ta đã chết rồi, chết từ lâu rồi!


Năm xưa vương phi để lại không ít độc dược trong phủ, lão nô đã..
đếm kĩ hết rồi

Được, nàng ấy chết rồi, chết rồi cũng tốt.
Tất nhiên là Triệu Miên Trạch không hiểu ý nghĩa thật sự trong lời nói của nàng, hắn ta cười lạnh, nhấc ống tay áo lên, dưới cơn gió lạnh thổi phù phù, hắn ta làm một động tác
giết
, từ từ hướng ánh mắt về phía Triệu Tôn

Thập Cửu hoàng thúc, hiện giờ người trong phủ của thúc đang ở chỗ trẫm
Thúc đừng hiểu nhầm, trẫm không phải tìm thúc để trao đổi, trẫm chỉ muốn cho thúc một lời cảnh cáo
Bắt đầu từ bây giờ, thúc cứ tiến lên thêm một bước, trẫm sẽ giết một người...

Giờ đây, đã đến lúc lão nó báo đáp người rồi.

Ông ta nói đến đây, cắn khóe môi, dường như nuốt thứ gì đó, nụ cười trông càng cổ quái
Không đợi mọi người hoàn hồn lại, Tiểu Phương Tử bỗng nhiên hét lên, bắt chước theo Điền Phú, cũng quỳ xuống trước mặt Triệu Tôn và Hạ Sơ Thất, nói lớn:
Tôi tớ phủ Tấn vương, phu xe Phương Nhị Cẩu, bái biệt Tấn vương và vương phi! Chúc Tấn vương và vương phi sống lâu trăm tuổi, sớm sinh quý tử, kiếp này vĩnh kết đồng tâm, răng long đầu bạc...


Thân hình nhỏ bé của Tiểu Phương Tử ngã vào trong tuyết, như một đóa hoa tuyết đỏ tươi

Tiếp theo đó, từng giọng nói vang lên liên tục trong cung Càn Thanh nổi gió lạnh bốn phía
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền.