Chương 799: Cửu biệt trùng phùng (1)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1510 chữ
- 2022-02-07 12:56:09
Thuộc hạ thấy bệ hạ phê duyệt tấu chương vất vả, nghĩ rằng nếu Huệ phi nương nương tới..
có lẽ sẽ có thể an ủi được thành tâm.
Đáng tiếc, vẫn không có.
Nàng uống thuốc đã hơn một năm nhưng bệnh tình vẫn không có chút khởi sắc nào
Đêm hôm nay, ban ngày thì sáng sủa, ban đêm lại vô cùng oi bức.
Hạ Sơ Thất nằm một mình trên giường, trằn trọc không ngủ được
Thỉnh thoảng Triệu Tổn cũng sẽ qua đó, nhưng hắn chưa từng đi suốt một thời gian dài như thế này
Đã hơn hai mươi ngày trôi qua, trong khoảng thời gian này, hắn chỉ bảo tính Nhất quay lại truyền tin, gửi cho nàng vài thứ đồ chơi, dặn dò nàng phải nghỉ ngơi, còn bản thân hắn chưa từng quay lại phủ dù chỉ nửa bước
8An ủi thánh tâm? Việc riêng của trẫm từ khi nào đến phiên các ngươi quyết định thế hả?
Tối nay, Triệu Miên Trạch vô cùng tức giận, mặc dù giọng3 nói của hắn ta không lớn nhưng chỉ vừa dứt lời, trên nền gạch xanh đồng loạt vang lên tiếng dập đầu tạ tội.
Người nhát gan như Trương T9ứ Cáp, mặt đã trắng bệch như tờ giấy, run rẩy đến nỗi môi cũng trắng nhợt
Kể từ đó, nàng đã tin câu
tâm bệnh phải dùng tâm dược mới chữa được
, xem ra Tiểu Thập Cửu không còn nữa, tấm dược của nàng cũng mất đi.
Ban đầu, khi thính lực của nàng xuất hiện vấn đề, nàng từng phân tích nguyên nhân của bệnh
Tất cả lui ra đi.
Những người đang quỳ trên mặt đất cuối cùng cũng thở phào một hơi
Trương Tứ Cáp khấu đầu, cảm tạ tổ tông mười tám đời đã phù hộ cho gã tránh được một kiếp, cũng cảm tạ ông trời đã cho gã có thể theo bên cạnh hoàng đế mỗi ngày mà vẫn còn một cái đầu để ăn cơm, đúng là thật sự cũng không dễ dàng gì
Tại của nàng ấy..
đã đỡ hơn chưa?
Ở phủ Bắc Bình có ba doanh trại hộ vệ chịu sự quản thúc và sở hữu của Tấn vương Triệu Tôn, tổng cộng ước tính có khoảng hơn chín vạn binh lính
Bọn họ chia nhau đóng quân thành ba hành dinh ở ngoài thành Bắc Bình, có các thống lĩnh quân doanh chuyên trách riêng
Đó là con trai của Hồng Thái Đế, An vương Triệu Khu, bởi vì tự mình mua hơn một trăm con ngựa Bắc Địch nên bị tố cáo trước mặt Kiến Chương Đế Cuối cùng, Kiến Chương Để dùng tội danh
ý đồ mưu phản
, xóa bỏ danh hiệu phiên vương của y, phể làm thứ dân, áp giải về kinh sư.
Đây xem như là chuyện lớn nhất khiến cả nước náo động suốt ba tháng nay
Đi đi về về cũng chỉ có mười mấy dặm, rốt cuộc là nguyên nhân gì đã cản chân hắn? Hạ Sơ Thất không muốn suy đoán lung tung, nhưng nàng là người mẫn cảm nên cũng biết thể cục có biển
Ngày thứ hai sau khi Triệu Tôn rời đi, nàng nghe được một tin đồn
Nhưng ở phủ Bắc Bình, nơi mà theo như Đạo Thường hòa thượng nói là
rồng cuộn hổ ngồi
, thời tiết lại biến đổi thất thường
Mấy ngày quang đãng, lại mấy ngày âm u, rồi lại mấy ngày mưa gió, hại mọi người mặc loạn hết quần áo hại mùa đông xuân, hết hắt hơi lại cảm lạnh rồi lại than thở năm nay chỉ sợ sẽ không phải là một năm mưa thuận gió hòa, cũng không phải là điềm tốt gì.
Lúc kích thích bất ngờ ập tới, lúc ấy nàng chỉ cảm thấy khí huyết bốc lên, không thể áp chế được cảm xúc nên mới xảy ra chuyện tại đột nhiên bị điếc thế này.
Ban đầu, nàng cũng nghĩ rằng đây chỉ là tạm thời, sẽ nhanh chóng trở lại bình thường thôi.
Kiến Chương năm thứ hai, sau tiết Hàn Thực, thời tiết dần ấm áp hơn.
Tiêu Ngọc ở lại.
Tiêu Ngọc nắm chặt tay, lấy lại bình tĩnh, chậm rãi quay lại, quỳ xuống đất, rũ mắt và trầm giọng nói,
Có thuộc hạ.
Trong mắt Triệu Miên Trạch đã khôi phục lại ý cười lúc trước, hắn ta nhìn hai con búp bê bằng đất đang dựa vào nhau trước mặt mình, lần lượt đặt câu hỏi:
Thời tiết ở phủ Bắc Bình thế nào?
Nhưng giờ đây, khi thế giới của nàng chỉ còn sự thanh tịnh thì nàng mới phát hiện, không có âm thanh lại càng đáng sợ, càng không thể ngủ nổi
Đôi khi nàng nghĩ rằng, cho dù đột nhiên trong tai nàng vang lên tiếng ong ong cũng tốt, chỉ thế thôi cũng có thể khiến nàng phấn chấn rồi
Sau đó mặc cho hắn ta có làm gì đi chăng nữa, nàng cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn hắn ta dù một cái
Nàng vốn là một người phụ nữ vô tâm mà
Đang là đầu xuân, rất ấm áp.
Nàng ấy thì sao?
..
Vẫn khỏe.
Hôm đó, từ lúc ở trấn Quách Âm trở về, hắn bị Tả trường sứ Khương Nam gọi tới điện Thừa Vận, sau đó gặp mặt mấy Thự quan trong phủ Tấn vương, cũng không biết họ đã bàn bạc thảo luận gì, chỉ biết sau đó hắn tới hậu viện nói với nàng một tiếng rồi vội vàng đi tới Đại doanh hộ vệ.
()Quan làm giấy tờ.
Hắn ta chậm rãi ngồi xuống ghế, lấy hai con búp bê đất xấu xí nhưng lại được hắn ta coi như bảo bối trên bàn lên, lấy tay áo phủi phủi đầu chúng nó, nhìn hai từ
Sở Nhi
và
Miên Trạch
được viết trên đó, lại nghĩ tới tâm tình của nàng lúc nàng viết hai chữ này, có phải lúc ấy nàng muốn cùng hắn ta đời đời kiếp kiếp ở bên nhau hay không, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, nở nụ cười yếu ớt.
Mặt mũi những người phía dưới đều cứng ngắc lại
Nàng mở to mắt nhìn chằm chằm lên đỉnh màn một lúc lâu rồi dứt khoát ôm chắn ngồi dậy, tựa vào đầu giường.
Triệu Tôn rời phủ Tấn vương đã hơn hai mươi ngày
Bệ hạ tha mạng!
Triệu Miên 6Trạch liếc mắt nhìn gã, thấy gã run rẩy cả người thì hơi buồn cười
Hắn ta nghĩ rằng, nếu cô gái kia còn đang ở kinh sư, nếu để nàng thấy5 bộ dạng của mình lúc này, nếu để nàng biết được mình nhớ nhung nàng đến phát điện, không chỉ đánh mất uy nghiêm của bậc đế vương mà thậm chí còn thất thổ tới nỗi giận chó đánh mèo thế này thì nàng sẽ nghĩ thế nào? Nàng sẽ làm gì?
Bệ hạ..
tha mạng
Vì sao hắn ta lại nở nụ cười? Chẳng lẽ là muốn chém đầu bọn họ hết ư? Trương Tử Cáp nghĩ vậy, lại vội vàng dập đầu tiếp
Bệ hạ..
Hơn một năm trước, khi tài năng xảy ra vấn đề, giấc ngủ của nàng vẫn không tốt lắm
Trước đây, khi nàng ngủ vẫn rất ghét các tạp âm quấy rầy
Xin người tha cho nổ tài, tha cho nô tài, sau này nô tài sẽ không dám rời cung, không dám đi loạn dù chỉ một bước, không chỉ Huệ phi nương nương mà ngay cả một con ruồi cũng không cho đi vào.
Triệu Miên Trạch thấy gã như vậy thì thu lại nụ cười, sau đó lại tức giận,
Lần sau còn dám to gan tái phạm thì sẽ lấy đầu ngươi
Nhưng đã lâu như vậy rồi vẫn chưa khỏi, dù nàng chưa từ bỏ việc chữa trị nhưng cũng đã quên mất rồi
Đêm, hoàn toàn yên tĩnh
Một lúc lâu sau, trên đầu gã mới vang lên giọng nói trầm trầm của hắn ta
Đi! Truyền Trần Cảnh tiến cung ngay lập tức.
Mọi người nối đuôi nhau lui ra.
Những Tiêu Ngọc còn chưa bước chân ra tới cửa thì phía sau lại vang lên giọng nói ôn hòa của hắn ta
Nguyên nhân có lẽ xảy ra từ hồi ở Tích Lâm Quách Lặc, trên đường Bắc phạt, vì bắt cá mà nàng rơi xuống kẽ nứt của bằng giữa trời đông giá rét, nước đá lọt vào tai, màng nhĩ mất cân bằng áp suất nên bị tổn thương
Tuy nhiên, nếu nói đó là nguyên nhân bên trong thì chuyện của Tiểu Thập Cửu lại là nhân tố bên ngoài
Thuộc hạ...
Tay Tiêu Ngọc hơi run, đầu cũng cúi thấp xuống,
Không biết, không nhận được được tin báo.
Lạnh lùng liếc nhìn gã một cái, Triệu Miên Trạch trầm mặc
Không, nàng sẽ không làm gì cả, nàng sẽ chỉ cười lạnh một tiếng thôi
Sớm biết sẽ có ngày hôm nay, lúc trước cần gì phải làm vậy?
Trên triều đình, mọi người đều suy đoán liệu có phải Triệu Miên Trạch đang bắt đầu triệt phiên hay không
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.