Chương 808: Vô lại và bất lực (2)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1455 chữ
- 2022-02-08 04:48:36
Phiên vương rời khỏi đất phong đồng nghĩa với mưu phản, đây không phải là chuyện nhỏ.
Hạ Sơ Thất hơi kinh ngạc,
Có chuyện gì mà đáng để chàn8g phải mạo hiểm như vậy?
Triệu Tôn mím môi,
Chuyện này... nói ra thì rất dài dòng.
Hắn ngừng lại rồi chuyên chú nhìn thẳng vào mắt nàng, 3xoa đầu nàng, đột nhiên dịu dàng hỏi,
A Thất, sao nàng lại muốn để Trần Cảnh đi nơi khác vậy?
Thằng nhãi này thật gian xảo!
Hạ Sơ Thất thấp giọng chửi một tiếng, nàng nhìn sắc mặt bình tĩnh của Triệu Tôn thì đột nhiên lại thấy khó hiểu,
Biện pháp này của hắn ta tuy rằng có vẻ rất hay nhưng lại không phải là không có chút vấn đề nào. Chẳng lẽ hắn ta không sợ Trần Cảnh sẽ kháng chỉ, không chịu lĩnh binh sao? Dù sao thì y cũng là người của chàng, y cầm binh quyền thì cũng tương đương với chàng nắm binh quyền trong tay mà.
Gia quyến của Trần Cảnh đều đang ở kinh sư, y làm sao có thể kháng chỉ?
Sắc mặt Triệu Tôn khẽ thay đổi, hắn thu lại nụ cười, nhìn nàng một lát rồi ôm bờ vai nàng giống như ôm một vật báu vô cùng quý giá, khẽ cười,
Hơn nữa, dù y có sẵn lòng kháng chỉ vì ta, ta cũng không thể để y kháng chỉ được.
Quả thực là vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Hạ9 Sơ Thất rất thông minh nhưng lại thường mắc mưu của Triệu Thập Cửu. Hắn chỉ cần khẽ đổi trọng tâm câu chuyện là đã thuận lợi dời sự chú ý của Hạ Sơ6 Thất sang hướng khác.
Nàng mượn cớ đẩy Trần Cảnh đi nơi khác để Tinh Lam có cơ hội ở chung với y, đây chỉ là một nguyên nhân, nói cách khác5, chuyện này cũng chỉ là nàng tiện tay mà làm. Phải biết rằng, Trần Cảnh nhận thánh chỉ của Triệu Miên Trạch, vượt ngàn dặm xa xôi từ kinh sư tới đây, cách hành xử của Hạ Sơ Thất tuy hoang đường nhưng trước chuyện lớn quan trọng thì cũng không dám tự tung tự tác.
Cho nên, nàng làm thế đương nhiên là còn vì một nguyên nhân khác.
A Thất không phải đã từng nói sao? Người mà không vô lại thì ắt sẽ có thiên tai!
Được rồi, chàng thắng.
Thấy hắn luôn lảng tránh bản chất vấn đề như vậy, Hạ Sơ Thất chỉ chớp mắt rồi thay đổi sách lược, tựa thân thể mềm mại của mình vào người hắn, đầu nàng cứ cọ tới cọ lui trên người hắn, giống như con mèo nhỏ đang làm nũng, trêu chọc hắn,
Thập Cửu ca nhà ta bày mưu tình kế, chỉ cần làm theo là nhất định sẽ thắng lợi vượt ngoài ngàn dặm, cô vợ nhỏ như thiếp cũng không lo chàng sẽ gặp chuyện không may, nên sẽ không hỏi gì cả. Chỉ là không biết lần này Thập Cửu ca ra khỏi doanh có thể cho cô vợ nhỏ này theo không? Thiếp đây tuy rằng vô năng không thể làm chuyện lớn được, nhưng châm trà rót nước vân vân thì cũng vẫn có thể làm được đó.
Trái một tiếng
Thập Cửu ca
, phải một chữ
cô vợ nhỏ
, bản thân nàng đã buồn nôn đến mức toàn thân nổi da gà chằng chịt, nhưng Triệu Tôn nghe xong thì lại vô cùng hưởng thụ. Hắn bật cười, một tay ôm cô vợ nhỏ của mình từ trên ghế lên, xoay người, đặt nàng ngồi trên chiếc bàn dài trước mặt, vừa cẩn thận vừa tỉ mỉ duỗi tay ôm nàng vào lòng.
Đúng vậy!
Triệu Miên Trạch đúng là nghĩ chu đáo thật.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Hạ Sơ Thất đột nhiên ớn lạnh.
Hạ Sơ Thất thấy bộ dạng bình tĩnh của hắn thì trong lòng cũng thả lỏng vài phần.
Thoáng chốc, nàng làm như đang nghĩ đến điều gì đó rồi nhìn hắn cười gian xảo.
Cũng đúng. Chỉ không biết là Tấn vương điện hạ có thượng sách gì rồi?
Nhưng nàng không biết suy nghĩ của Triệu Tôn liệu có giống suy nghĩ của nàng hay không.
Nàng không tiếp tục truy hỏi Triệu Tôn nữa mà đi theo hướng dẫn dắt của hắn rồi đáp,
Triệu Thập Cửu, có phải chàng đã đoán được nguyên nhân mà Triệu Miên Trạch phái Trần Cảnh tới đây nên chàng mới để thiếp tùy ý sắp xếp cho y đúng không?
Quả nhiên, Triệu Tôn không hề phản bác.
Triệu Tôn liếc nhìn nàng, ánh mắt trở nên trầm trọng,
Là vì muốn thể hiện tâm ý của hắn ta, không phải hắn ta muốn trở mặt với ta mà thật sự chỉ vì muốn củng cố biên cương mà thôi.
Hạ Sơ Thất hiểu rõ, gật đầu cười lạnh nói,
... Trong lòng ai cũng hiểu rõ rồi, có cần phải làm thế này không? Tính kẻ đó lúc nào cũng cứ thích vòng vo tam quốc.
Chuyện nên làm để giữ thể diện thì vẫn phải làm thôi. Hơn nữa...
Triệu Tôn ngừng lại một chút, trên gương mặt hắn nhuộm vẻ chế giễu như có như không,
Như vậy, hắn ta đã cho ta đủ thể diện rồi, chẳng phải là ta càng khó từ chối hắn ta sao?
Trọng tâm câu chuyện bị đánh lạc hướng lâu như vậy lại bị nàng kéo về chỗ cũ, Triệu Tôn bật cười, véo hai gò má nàng, biểu cảm trên gương mặt tuấn tú vô cùng sinh động.
Sơn nhân tất có diệu kế, khi về ta sẽ nói cho nàng nghe.
Sao lại có người có sở thích như chàng chứ?
Đây không phải là do nàng dạy ta sao?
Thiếp ư? Chàng đi chết đi!
Hạ Sơ Thất trừng mắt nhìn hắn,
Vô lại!
Triệu Tôn Như thở dài, nhẹ nhàng vỗ vai nàng, giọng nói mềm mại như gạo nếp được viên thành nắm, không hề để ý đến lời của nàng mà chỉ mỉm cười:
Triệu Miên Trạch giương cao ngọn cờ bảo vệ biên thùy Đại Yến, giao cho Trần Cảnh lĩnh binh đi đối phó với Ngột Lương Hãn, đầu tiên là Trần Cảnh có thực lực này, thứ hai là người mà hắn ta dùng lại chính là người của Triệu Tôn, quả đúng là khiến người ta phải ngậm bồ hòn làm ngọt… khổ sở mà không thể nói ra. Mặt khác, có cái cớ là giặc ngoài Ngột Lương Hãn, đám phiên vương sẽ không thể tìm được lý do gì để từ chối không chịu giao hộ quân ra.
Quả là một cách làm tốt, có thể nói là một mũi tên trúng hai con chim.
Vừa tước bỏ sức mạnh của phiên vương, vừa đánh được Ngột Lương Hãn mà lại không hề mất chút sức lực nào của bản thân. Đánh xong Ngột Lương Hãn thì cũng làm tan rã thực lực của các phiên vương. Một khi trong tay không còn hộ quân thì đám phiên vương chỉ là những chiếc thùng rỗng, lấy gì để chống đối lại hắn ta đây?
Hắn khẽ đáp
ừ
một tiếng, trên gương mặt lạnh lùng không có chút gợn sóng nào, giọng nói của hắn cũng cực kì bình thản,
Ngột Lương Hãn bành trướng một ngày tới ngàn dặm, thế như chẻ tre. Vài ngày trước, Triệu Miên Trạch lấy lý do để phòng thủ mà hạ chỉ điều đi sáu vạn hộ vệ quân của Ninh vương. Lần này hắn ta phái Trần Cảnh tới đây cũng là vì chuyện này.
Nếu xét về hộ quân của các phiên vương thì đội quân tinh nhuệ nhất chính là quân lính Bắc Bình của Triệu Tôn. Triệu Miên Trạch đã điều quân của Ninh vương đóng ở Đại Ninh đi, giờ sẽ muốn điều hộ quân của Triệu Tôn, nàng cũng đoán được điều này. Tuy nhiên nàng vẫn còn một vấn đề chưa hiểu được.
Vì sao hắn ta lại phái Trần Cảnh tới đây?
A Thất, chuyến này rất nguy hiểm, ta không thể đưa nàng theo được.
Nguy hiểm sao?
Hạ Sơ Thất vui vẻ,
Không nguy hiểm thì thiếp còn không muốn đi ấy chứ!
Đồ ngang bướng!
Triệu Tôn véo mặt nàng, cảm thấy bất lực trước kiểu giở trò vô lại này của nàng, nhưng mặc cho nàng nói thế nào đi chăng nữa thì hắn vẫn quyết không đồng ý. Hạ Sơ Thất xoa má, kêu đau, hung hăng nhào qua ôm lấy eo hắn, hai đùi cũng ngoắc vào người hắn như khỉ, không thèm nói lý.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.