Chương 811: Vô lại và bất lực (5)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1495 chữ
- 2022-02-08 04:49:00
Nàng nói chắc như đinh đóng cột, Triệu Thập Cửu nhướng mày, bình tĩnh nhìn nàng.
Ánh sáng từ cửa sổ hắt vào, rơi trên g8ương mặt xinh đẹp, trắng nõn của nàng, vừa hài hòa lại vừa đẹp đẽ như bức tranh, nàng không chỉ xinh đẹp mà sự cơ trí của nàng3 luôn khiến hắn phải nhìn nàng với cặp mắt khác xưa. Hắn khẽ nở nụ cười, ôm nàng chặt hơn, dùng giọng điệu thương tiếc nói:
Đúng vậy, A Thất nhà chúng ta thật là thông minh.
Nàng hưởng thụ lời khen của hắn, dịu dàng nhìn hắn, vươn tay6 véo má hắn.
Thôi thì phải mắng! Dám lấy thân thể mình ra để đùa giỡn thế này thì nhất định phải mắng!
Triệu Thập Cửu, chàng thật vô sỉ, chiêu này mà chàng cũng nghĩ ra được?
Thấy nàng lại sôi nổi mắng người như vậy, tâm tình Triệu Tôn rốt cuộc cũng được thả lỏng, nửa cười nửa không.
... Đi đâu?
Hắn nhướng mày.
Nàng hớn hở, nhe răng trợn mắt nhìn hắn,
Không phải đã nói là chàng đi đâu thiếp theo đó sao?
Hắn bình tĩnh nhìn nàng, cuối cùng gật đầu,
Được.
Vậy nên chàng đừng giấu giếm thiếp nữa. Nói đi, rốt cuộc tại sao chàng lại bị đâm một đao?
Hắn 5nhắm mắt, ánh mắt trở nên âm u, lạnh lẽo,
Nếu hộ quân không có chuyện náo loạn vì quân lương, làm sao ta có thể kháng lại điều động của triều đình được? Nếu ta không bị thương, thì làm sao thoát được mối quan hệ giữa ta và chuyện náo loạn do quân lương này?
Thì ra là thế ư? Sắc mặt Hạ Sơ Thất thay đổi, nàng liên tưởng đến cục diện hiện giờ của Đại Yến, còn cả nguyên nhân mà Trần Cảnh tới phủ Bắc Bình lần này thì không biết nên khóc hay nên cười, lại càng không biết nên khen hắn hay là nên mắng hắn nữa.
Trấn Quách Âm.
Chim chóc đậu trên những cành cây vẫn còn trụi lủi, vui sướng hót chào xuân. Những mầm xanh vừa mới đâm chồi, vẫn chưa nảy lộc. Một nhóm chừng khoảng mười người ngồi trên những chiếc xe ngựa không ngừng kêu
lộc cộc, lộc cộc
chạy vào thôn làng kiểu mới.
Trên mấy chiếc xe ngựa đều cắm cờ hiệu của Tấn vương, những người hộ tống đều mặc áo giáp, lưng đeo bội đao, từ xa trông vô cùng uy phong. Nhưng thôn dân ở trấn Quách Âm dường như đã quen mắt với cảnh này, ngoại trừ mấy đứa trẻ con vừa tan học vây lại đây, ríu rít thảo luận thì người khác vẫn khom người trên đồng ruộng, nên làm gì thì tiếp tục làm nấy, không hề thấy kỳ quái.
Trưởng thôn!
Tinh Lam từ trên xe ngựa nhảy xuống, lớn tiếng gọi,
Ta mang hạt giống lương thực tới rồi đây!
Một ông lão tóc hoa râm, gương mặt đầy nếp nhăn nhiệt tình chạy từ phòng họp của thôn tới, khuôn mặt tràn đầy ý cười,
Tinh Lam cô nương khỏe chứ, hôm đó Sở cô nương nói phải vài ngày nữa mới đưa đồ tới được, không ngờ nhanh như vậy đã chuyển tới rồi. Mau, đưa vào bên trong đó.
Nếu không giống thật thì làm sao có thể lấy được sự tin tưởng của người khác?
Lòng Hạ Sơ Thất nghẹn lại, nàng ôm cổ hắn, đau lòng,
Việt Vương Câu Tiễn nằm gai nếm mật suốt ba năm mới có thể trở thành bá chủ. Triệu Thập Cửu, hy vọng những dụng tâm của chàng, những nhẫn nhịn chịu nhục của chàng sẽ không uổng phí...
A Thất...
Triệu Tôn nhìn đôi mắt mênh mông của nàng, cầm tay nàng, chậm rãi vuốt ve ngón tay nàng, giọng nói hắn trầm lắng nhưng lại vô cùng cứng rắn,
Không bao lâu nữa, ta sẽ cho nàng một thân phận. Đó là thân phận của nữ tử tôn quý nhất thiên hạ.
Vô sỉ hay không chẳng phải đều do nàng dạy cả hay sao?
... Chàng giỏi.
Hạ Sơ Thất lườm hắn một cái, rồi lại đau lòng mà xoa nhẹ lên chỗ vết thương của hắn, ngón tay chậm rãi vuốt ve, chân mày cũng nhíu lại.
Nếu như chàng đã tự mình sắp xếp thì giả bộ một chút không được sao? Vì sao phải đâm mạnh như vậy chứ?
Triệu Tôn chần chừ, trong mắt có tia sáng lưu chuyển.
Chàng đồng ý sao?
Nàng thử hỏi, bày tỏ sự vui sướng của mình, song lại cảm thấy vẫn chưa đủ mà xông qua, hôn lên môi hắn một cái,
Vậy chàng nói cho thiếp biết trước đi, rốt cuộc chúng ta sẽ đi đâu?
Hắn nhìn nàng, dịu dàng xoa đầu nàng.
Âm Sơn...
Khi y vẫn còn đang cảm khái trong lòng thì một người đàn ông nhỏ gầy mặc y phục vải bố chạy tới.
Trần thị vệ trưởng...
Người đó gọi danh xưng trước đây của y, như vậy nhất định là người quen cũ.
Trưởng thôn gọi mấy thanh niên trai tráng trong thôn tới khuân vác hạt giống lương thực. Đây là một thôn làng kiểu mới, được chọn làm nơi thí điểm, diện tích đất canh tác rất lớn nên khi vào vụ xuân, lượng hạt giống lương thực cần để gieo trồng cũng rất nhiều. Trên xe ngựa có tới vài chục bao vải bố chứa hạt giống lương thực, để khuân vác được hết xuống thì cũng mất không ít công sức.
Trần Cảnh hỗ trợ bốc dỡ hàng, từ đầu tới cuối vẫn không nói gì, khi nhìn thấy hết thảy mọi thứ ở trấn Quách Âm thì trong ánh mắt y tràn đầy vẻ kinh ngạc. Y chỉ cảm thấy nơi này thật sự thích hợp để mọi người sinh sống, mọi người dường như sinh hoạt vô cùng nhàn nhã, không có chuyện buồn phiền sầu muộn, so với thế gian đầy phong ba bão tố thì quả thực là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Nếu có một ngày y cởi áo giáp về vườn thì nơi này cũng là một nơi vô cùng tốt.
Thân phận của nữ tử tôn quý nhất thiên hạ ư? Đó là sính lễ quan trọng nhất mà hắn dành cho nàng. Hạ Sơ Thất biết, năm Hồng Thái thứ hai mươi bảy kia, hắn đã ở vị trí đó rất gần. Nếu không phải do lão hoàng đế đột nhiên tỉnh lại, nếu không phải lão hoàng đế dùng Cống phi uy hiếp hắn thì có lẽ hắn đã không cần phải chờ lâu đến vậy...
Nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, trong thâm tâm nàng thật ra đã không còn muốn Triệu Tôn đi tranh giang sơn, đoạt ngôi vị hoàng đế nữa. Cuộc tranh đấu hoàng quyền khiến cốt nhục tương tàn, ngoài máu tươi và người chết ra thì còn khó có thể bảo vệ được ý muốn ban đầu của mình.
Cảnh tượng ở cung Càn Thanh hôm đó đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng nàng. Mỗi lần nhớ tới cảnh ấy, trái tim nàng vẫn nặng nề không thể chịu nổi. Khi đoạt được giang sơn, đến lúc đó, liệu hắn có còn là Triệu Thập Cửu của nàng nữa hay không? Nàng không muốn một ngày kia, bản thân mình cũng sẽ giống như Cống phi, bị hoàng đế kiên quyết gạt sang một bên vì giang sơn, vì thiên hạ, vì bá nghiệp hoàng đồ.
Nhưng chuyện tới hôm nay, tính mạng của tám mươi chín người phủ Tấn vương đang ở trước mắt, Triệu Miên Trạch ép bọn họ tới nước này, Triệu Tôn phải chịu bao nhiêu áp lực và khuất nhục thế này, làm sao nàng có thể bảo hắn ngừng lại, không tranh không đoạt nữa đây?
Nàng thầm thở dài trong lòng, nhìn hắn, thay đổi đề tài câu chuyện.
Đi thôi.
Trong lòng Trần Cảnh căng thẳng, y quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hóa ra là Tiểu Nhị ở chiến đội Gai Đỏ. Y cười ha ha xoa tay, vẻ mặt không được tự nhiên lắm. Khi hai người ở Tích Lâm Quách Lặc lúc Bắc phạt thì đã rất thân quen. Nhưng sau này xa cách, cả hai đều có chuyện mình cần làm nên rất lâu rồi chưa gặp lại.
Hôm nay tính lại cũng đã phải hơn hai năm rồi
Trần thị vệ trưởng, huynh không nhớ ta sao? Ta là Tiểu Nhị đây!
Ha ha, sao lại không nhớ chứ, tiểu tử này cao hơn rồi đó!
Trần Cảnh đi tới, đấm một quyền lên bả vai y, hai người bọn họ cười ha hả, vô cùng thoải mái. Tiểu Nhị lén liếc trộm Tinh Lam một cái rồi kéo tay Trần Cảnh xuống rồi nói,
Trần thị vệ trưởng, đưa hạt giống lương thực xong thì huynh sẽ đi đâu?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.