Chương 814: Không ăn được rồi (3)


Lão Mạnh bất đắc dĩ, tránh nặng tìm nhẹ nói,
Gia dặn dò rằng, hạ thuốc trong rượu không chắc sẽ qua được mắt y, muốn bỏ thuố8c cho phò mã gia thì cần hạ trên thành bát...


Quả nhiên, người hiểu rõ Trần Cảnh nhất trên đời này chính là Triệu T3ôn, nhưng kết quả như vậy lại khiến nàng ta không biết nên khóc hay nên cười. Tấn vương phi dặn dò Tiểu Nhị hạ một lần thuốc9 vì muốn tác hợp cho nàng ta và y, còn lượt thuốc thứ hai của Tấn vương… cũng là vì muốn giữ y lại? Hai phu thê bọn họ đúng 6là tâm ý tương thông mà.

Nàng ta cảm thán,
Điện hạ và vương phi đúng là một cặp trời sinh!

Y đứng trước ngựa của Triệu Tôn rồi bẩm báo,
Gia, ở cửa thành có dán hoàng bảng.

() Hoàng bản: Cáo thị của hoàng đế
Hoàng bảng được dán khi quốc gia có đại sự hoặc chuyện quan trọng cần thông cáo. Nghe vậy, sắc mặt Triệu Tôn hơi trầm xuống,
Có chuyện gì?

Triệu Tôn cúi đầu, liếc nhìn nàng, bình tĩnh nói,
Chờ đến khi kinh sư nhận được tin thì đã là một tháng sau rồi. Còn chờ thánh chỉ được ban xuống thì mất bao lâu nữa?

Trong lòng nàng bừng tỉnh, hiểu ra,
Thời gian mà chàng cần vậy là đủ rồi sao?

Triệu Tôn mãi không đáp lời, tầm mắt hắn nhìn thẳng về phương trời xa xa. Trời mênh mông, đất rộng lớn, cơn gió ngày xuân nhẹ nhàng thổi qua, lay động cả mái tóc và chiếc áo choàng màu đen trên người hắn, khiến gương mặt của hắn càng trở nên lạnh lùng, càng thêm thâm thúy không diễn tả được.
Ngay khi nàng cho rằng hắn sẽ không trả lời mình thì hắn lại bất chợt nói,
Dù có đủ hay không, tóm lại sẽ không liên lụy tới Trần Cảnh.

Điều này cũng đúng! Hạ Sơ Thất ngồi trong lòng hắn, lòng bàn tay vỗ về bờm ngựa trước mặt mình, nghe được câu trả lời của hắn thì lại cảm thấy khó hiểu,
Không phải người ta nói là trời cao hoàng đế xa, dù có liên lụy tới Trần Cảnh thì cũng không phải còn lâu nữa mới liên lụy? Đến lúc đó, ai biết được tình hình sẽ thay đổi ra sao chứ?

Nàng nghĩ ngợi một lát, vuốt lọn tóc của mình, chỉ cười khẽ và nói,
Gia à, thực ra thiếp rất thích những tháng ngày bình yên hiện giờ, nếu chúng ta có thể mãi mãi ở lại phủ Bắc Bình và trấn Quách Âm thì thật là tốt. Chàng và thiếp, còn cả những bằng hữu của chúng ta nữa, tất cả đều ở cạnh nhau, xuân ngắm lá xanh hạ ngắm hoa, thu xem lá vàng đông ngắm tuyết, như thế tự do thoải mái biết bao!



Gia, chàng lợi hại thật đó!

Khi nghe được bố trí của Triệu Tôn ở trấn Quách Âm thì Hạ Sơ Thất liền thở dài một hơi.

Đi xem sao.

Triệu Tôn dặn dò xong, Bính Nhất liền gật đầu, lập tức xuống ngựa hướng về phía cửa thành theo nhóm người kia. Từ xa, Hạ Sơ Thất đã nhìn thấy ở cửa thành có rất nhiều người đang tập trung, bọn họ vây chặt như nêm, trong đám người đông đúc, hình như còn có cả tiếng hét to gì đó của quan binh… tiếc là nàng không nghe được dù chỉ một câu.
Không bao lâu sau, Bính Nhất đã quay lại.
Nàng nói rất đơn giản, suy nghĩ an nhàn, nhưng nàng nói xong một lúc lâu cũng không thấy Triệu Tôn đáp lời, lúc này nàng mới nhận ra, những lời này của nàng lúc này thật sự quá mức nặng nề. Mọi sự đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu gió đông để khởi sự, lời này của nàng hoàn toàn là giội nước lạnh lên chuyện khởi binh của Triệu Tôn.
Nàng cười áy náy, đang chuẩn bị chuyển đề tài thì chợt thấy một đám người trên quan đạo đang hoảng hốt chạy loạn về phía cửa thành. Trước mặt bọn họ không xa là một huyện thị nhỏ nhưng không thuộc phạm vi quản lý của phủ Bắc Bình.
Bọn họ vốn muốn đi vòng từ ngoài thành, thấy vậy thì không khỏi dừng bước.
Tình huống đến cỡ nào mà có thể khiến một vương gia tự sát?
Trong lòng Hạ Sơ Thất ớn lạnh.
Nàng biết, thời gian còn lại của Triệu Tôn không còn nhiều.
Nàng lúc nào cũng tự cao tự đại rằng bản thân mình xuất thân lưu manh, thi thoảng làm ra vài chuyện nho nhỏ, cũng thực hiện vài âm mưu quỷ kế nhưng sẽ không ảnh hưởng toàn cục. Song, khi thấy Triệu Tôn trực tiếp áp dụng biện pháp
trấn áp tàn khốc
như vậy với Trần Cảnh thì nàng mới thấy rằng bản lĩnh lưu manh của nàng đúng là không thể so được với Triệu Tôn.
Nàng nhàn nhã ngồi trên lưng ngựa, suy nghĩ một lát rồi quay đầu lại hỏi hắn.

Nếu Triệu Miên Trạch biết chuyện rồi truy cứu thì làm sao?

Lão Mạnh gật đầ5u, liếc nhìn Trần Cảnh đã hôn mê bất tỉnh rồi quay lại nhìn Tiểu Nhị ngây thơ,
Loại người không biết giữ bí mật, không giấu được chuyện gì như ngươi mà đội trưởng cũng dám giao nhiệm vụ cho ngươi ư?

Tiểu Nhị hừ lạnh một tiếng rồi cong môi đáp lời lão Mạnh.

Thì sao nào? Huynh ghen tị với ta à? Đội trưởng còn dặn dò riêng, nói ta là người thích hợp nhất với nhiệm vụ lần này đấy.

Bính Nhất đáp lời,
Trên hoàng bảng nói, Tương vương Triệu Đống ở đất phong chiêu binh mãi mã, ý đồ mưu phản... Triều đình vốn muốn điều tra làm rõ, nhưng Tương vương nghe được tin tức, cuối cùng sợ tội mà tự sát trong nhà... Hiện giờ triều đình đã kiểm tra phủ Tương vương, tịch biên cả nhà Tương vương… Tuy nhiên có một đứa trẻ đã trốn thoát. Triều đình đang truy nã, lùng bắt con của Tương vương, cáo thị được dán để thông báo, nếu có người chứa chấp đứa trẻ, một khi bị phát hiện thì sẽ bị phán xét đồng tội...

Lại thêm một phiên vương gặp chuyện không may.
Lần này không phải là bị bắt, mà là đã chết.
Tinh Lam khẽ thở dài.
Tiểu Nhị không hiểu, nhưng nàng ta lại hiểu... vương phi đang muốn ép nàng ta.
Tính nàng ta giống như một con rùa, không nóng không lạnh, thong thả, thường hay trốn tránh, hay lùi bước theo thói quen. Nếu không phải hôm nay Tiểu Nhị lắm mồm nói ra hết mọi chuyện thì có lẽ nàng ta đã vĩnh viễn chôn giấu tình cảm này trong lòng, cũng không dám phá tầng cửa sổ ngăn cách giữa hai người bọn họ. Nhưng nhờ những lời của Tiểu Nhị mà nàng ta sẽ không còn cách nào che giấu được nữa, cuối cùng cũng chỉ đành đâm lao thì phải theo lao mà thôi…


Ba ngày sau, một đoàn khoảng hai mươi con ngựa đã tới biên thùy Đại Yến, chỉ một ngày nữa là có thể tới được Âm Sơn.

Lúc này trời đã bắt đầu tối, toàn bộ bầu trời trên cao giống như bị phủ một miếng vải đen tuyền, không thấy ánh sao, cũng không thấy trăng, nhìn sắc trời thì có lẽ mai sẽ lại là một ngày mưa dầm.

Trên quan đạo lầy lội có dấu vó ngựa rất rõ ràng.

Từ lúc rời khỏi phủ Bắc Bình, bọn họ đã thay y phục, ăn mặc kiểu thương gia bình thường. Hạ Sơ Thất dán râu giả lên mép Triệu Tôn, còn mình thì cải trang thành tiểu nha đầu hầu hạ hắn, cùng những người khác gọi hắn là
lão gia
. Trên đường đi, họ liên tục trình diễn tiết mục
nha đầu
đùa giỡn
lão gia
, dù trên đường đi nhưng nàng vẫn thấy rất thú vị. Song, mỗi khi nghĩ tới chiến sự bão lửa sắp tới, cũng như không biết sẽ phải trải qua
cuộc chiến vương quyền
bao lâu nữa, lòng nàng lại trầm xuống.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền.