Chương 822: Tam công tử và sói (2)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1200 chữ
- 2022-02-08 04:49:11
Nói như thế thì không thể không tham gia tết Lỗ Ban rồi nhỉ? Lý do: tò mò.
Hoặc nói rằng, cũng không thể không gặp Tam công tử?8 Lý do: tò mò.
Ở nơi xa, cũng có vài cô nương cùng thiếu niên, nhìn có vẻ như vô tình, nhưng thực chất lại đang dò xét họ. Cảm giác bị người khác xem như người Sao Hỏa quả thật rất mới lạ.
Hạ Sơ Thất lắc đầu buồn cười, nhìn dãy núi phía xa, nàng thở dài.
Gia, đi nhanh lên! Thiếp sắp bị ánh mắt của họ giết chết rồi.
Triệu Tôn ừ khẽ, hắn nghĩ đến chuyện khác,
A Thất muốn đi thăm Tam ca?
Hạ Sơ Thất nhìn hắn, nụ cười trên khuôn mặt tươi rói.
Y là Tam ca của chàng, máu mủ ruột thịt, tất nhiên là thiếp phải đi quan tâm chăm sóc rồi.
Nha đầu, đó là sói.
…
Hải Nhật Cổ ngẩn ra, nhìn thì có vẻ ông ta không muốn cho lắm.
Hạ Sơ Thất mím môi, chỉ chú ý đến tâm trạng của Hải Nhật Cổ, không để ý xem Triệu Tôn đã nói gì, nàng chỉ thấy ánh mắt của ông ta vốn tối tăm nay lại bật sáng, cứ như nhận được lợi ích nào lớn lắm vậy, thế là lập tức thay đổi chủ ý, gật đầu vui vẻ.
Lão gia, lúc nãy lão già Hải Nhật Cổ kia không hề muốn giới thiệu chàng với Tam công tử, vì sao ông ta lại đột nhiên đổi ý vậy?
Cho thứ họ cần, lo gì không làm xong việc?
Hạ Sơ Thất đang nghiền ngẫm về
kỳ nhân sáu mươi năm
kia, nàng vẫn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng lại bị Triệu Tôn3 dùng ánh mắt ngăn cản.
Nụ cười cao thâm bí hiểm của hắn, ánh mắt mang theo một sự sắc bén không giận nhưng vẫn uy nghiêm, khi9ến người ta không dám xem nhẹ. Nhưng một người cao quý như hắn lại ăn nói cực kì khách sáo,
Nha đầu nhà ta có hơi lắm mồm, lát nữa ta6 sẽ dạy lại nàng ấy sau...
Hắn ngừng nói, lườm Hạ Sơ Thất lúc này đang trừng mắt lên, rồi cau mày, cất giọng nói lạnh lùng nghiêm túc5:
Chỉ có điều, có thể nhờ ông giới thiệu ta với Tam công tử không? Kỳ nhân thế này, nếu không được gặp, chắc chắn sẽ là niềm hối tiếc cả đời.
Vậy để lão đây đi thử xem.
Ông ta lại nói,
Nói trước, Tam công tử có gặp hay không, lão đây không chịu trách nhiệm đâu nhé.
Một thôn du mục như Dát Tra lại nuôi một bầy sói, quả thật khiến người ta bất ngờ. Hạ Sơ Thất trợn mắt lên, qua một lúc lâu sau vẫn chưa khôi phục lại bộ dạng ban đầu. Nhưng có vẻ như Triệu Tôn lại không thấy bất ngờ, hắn chỉ nhìn nàng một cái rồi đi trước. Hạ Sơ Thất nghĩ đến bên trong có một đàn sói có thể vồ đến xé xác mình bất cứ lúc nào, nàng thấy lạnh toát sống lưng, dựng hết tóc gáy, bèn vội vàng đuổi theo hắn...
Triệu Tích nhận được thánh dụ của hoàng đế Nam Yến phụng mệnh đến Ngạch Nhĩ Cổ, ra khỏi Thái An Vệ, Triệu Tôn cũng dẫn theo y. Tất nhiên, Ninh vương điện hạ
mang bệnh trong người
cũng không thể không đi theo Hạ Sơ Thất, muốn nhờ vào bàn tay vàng của nàng, khôi phục lại uy phong của đấng nam nhi.
Trời rất cao, đất rất rộng, không khí rất trong lành, từng chiếc lều Mông Cổ nằm đan xen nhau mang đậm đặc trưng dân tộc. Hạ Sơ Thất phấn khởi cất bước đi bên cạnh Triệu Tôn, để Giáp Nhất dẫn đường, đi đến chiếc lều Hải Nhật Cổ đã chuẩn bị cho họ.
Vài đứa bé mặc đồ Mông Tộc trốn sau lều, tò mò nhìn họ.
Họ thiếu lương thực, ta hứa cho họ một mớ lương thực.
Gian xảo!
Tất nhiên.
Triệu Tôn từ từ đứng dậy, giọng nói bình thản,
Vậy nhờ vào lão rồi.
Cho thứ họ cần?
Hạ Sơ Thất cau mày,
Nói tiếng người.
Triệu lão gia ừ khẽ, ôm lấy eo của nha đầu, nói rất thong dong.
Chiếc lều dành cho thương đội được dựng phía Đông thôn Dát Tra, là một nơi được tách riêng ra.
Nhóm người Hạ Sơ Thất và Triệu Tôn vừa đi vừa tán dóc, khi đi qua một nơi nuôi thú được rào lại bằng hàng rào chắc chắn, nàng đột nhiên ngừng bước, nghiêng đầu sửng sốt. Trong hàng rào, có rất nhiều con chó đang nhìn họ với vẻ tò mò. Những con chó này có bộ lông mượt mà, răng sắc bén, dưới chân chúng có thịt sống đã bị cắn xé, máu tươi bắn khắp nơi, be bét không nhìn ra được hình dạng gì... Bọn chúng không hề giống với chó chăn cừu mà dân du mục thường nuôi, cũng không giống như giống ngao tạng ăn thịt sống, bề ngoài của chúng có hơi giống Husky, cũng giống Alaska, nhưng lại không phải.
Triệu Tôn lườm nàng, rõ ràng môi đang nở nụ cười, nhưng lại giống như không hề cười, hiển nhiên là không hề tin nàng lại có lòng tốt đó.
Hạ Sơ Thất cười gượng, nghĩ ngợi rồi trở lại nghiêm túc, hỏi một câu.
Hạ Sơ Thất càng thêm kinh ngạc,
Sao thế?
Triệu lão gia thở dài, vỗ gáy nàng một cách rất tự nhiên.
Trong lòng nàng thấy ngứa ngáy, cảm thấy kỳ quái, nàng hỏi,
Lão gia, chàng biết đây là giống chó gì không?
Hàng chân mày đẹp của
Triệu lão gia
hơi nhướng lên, nhìn nàng mà cứ như đang nhìn quái vật, không trả lời.
Một thương đội buôn ngựa mấy chục người cùng tiến vào thôn Dát Tra bé nhỏ, thanh thế đó phải gọi là cực kì to lớn.
Nhân khẩu trong thôn Dát Tra vốn đã không nhiều, cộng thêm khách lẻ, tổng cộng cũng chỉ mới có khoảng một trăm người. Thế là việc sắp xếp cho những khách quý đến từ phương xa liền trở thành chuyện lớn hàng đầu trong thôn. Cho dù họ đã gây ảnh hưởng đến cuộc sống ngày thường của những người dân du mục trong thôn, nhưng những lão gia đến từ quan nội luôn ra tay hào phóng, và thương đội cũng mang đến khá nhiều vật tư, là những thứ dù có tiền cũng không thể mua được ở thảo nguyên này, thế nên người dân thôn Dát Tra thống nhất tỏ ra hoan nghênh về việc họ vào ở.
Khi còn ở Thái An Vệ, Triệu Tích cũng có lén tìm y quan nhà mình xem bệnh, nhưng gã không những không tra ra được độc, mà càng không biết nên dùng thuốc nào mới có thể ngăn chặn bệnh tình. Thế nên, cho dù trong lòng y hận Hạ Sơ Thất thấu xương, nhưng từ đây bắt buộc phải
yêu nàng
, lúc nào cũng sợ sẽ bị nàng ruồng bỏ, trông hệt như
gã si tình
.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.