Chương 897: Không thể nào xóa bỏ được tình cảm này (4)


Hơn nữa, đang yên đang lành lại leo lên lưng đàn ông, còn đi trước mặt bao nhiêu người thế này, sao nàng chịu nổi?

Triệu Thập Cửu!
Nàng nằm trên lưng Triệu Tôn, vỗ bờ vai hắn.

Triệu Tôn

một tiếng, giúp nàng đổi một tư t3hế thoải mái hơn, toàn bộ lòng bàn tay đều đỡ lấy mông nàng.

Đừng nhích tới nhích lui như thế, cẩn thận bị ngã 9đó.


Này, chàng mau thả thiếp xuống, bị người ta cười cho bây giờ.
Hạ Sơ Thất không dám nhìn vào quần chúng xu6ng quanh, gục đầu xuống bả vai hắn, không dám ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng quỷ dị, xấu hổ y như ngày còn bé khi nàng n5gắt trộm hoa ở bậu cửa của cô giáo để cài lên đầu bị phát hiện vậy.
Hạ Sơ Thất nhìn tình hình này, ngoại trừ bất đắc dĩ thì cũng vẫn là bất đắc dĩ.
Không ai có thể ngăn cản được những người này từ học sinh yếu kém thành học sinh giỏi, ai ai cũng điều nhiệt tình học tập, muốn làm bài tập.
Cánh tay Triệu Tôn siết chặt, vuốt ve thân thể mềm mại ở trên lưng mình, dường như vô cùng hài lòng.

Đây cũng là tình thú mà, A Thất... nhịn một chút đi.

Trong lòng đất không có ánh sáng mặt trời, cũng không cách nào cảm nhận được sắc trời ra sao.
Tính toán thời gian thì bọn họ đã vào hoàng lăng được khoảng ba ngày.

Móa nó!
Vốn tưởng ăn được đậu phụ, ai ngờ lại bị đậu phụ rơi vỡ đầu là cảm giác gì chứ?
Hạ Sơ Thất khóc không ra nước mắt, không giãy giụa được, chỉ có thể coi như mình không tồn tại, cứ thể tựa vào lưng hắn.
Cảnh tượng được người khác cõng trên lưng vững vàng thế này, người bình thường ai ai cũng đã từng được trải qua lúc còn bé, nhưng Hạ Sơ Thất lại chưa từng được như thế. Nàng không có cha mẹ, hồi còn sống trong cô nhi viện, nàng từng rất hâm mộ những bạn nhỏ có cha có mẹ, hâm mộ những bạn bè có thể ngồi trên bờ vai to rộng của cha để nhìn thế giới, có thể ghé vào tấm lưng ấm áp của mẹ mà ngủ ngon.
Thật không ngờ, hôm nay, người cõng nàng lại là Triệu Thập Cửu.
Trái tim nhỏ bé không ngừng đập thình thịch của nàng từ từ bình tĩnh lại.
Tiếng thở của nàng cũng dần đều lại, nàng dán sát vào lưng hắn, thả lỏng thân mình...

Hu... Mệt chết thiếp rồi!

Hạ Sơ Thất không phải người học võ, không so được với đám Triệu Tôn và Đông Phương Thanh Huyền, thân thể nàng dường như yếu đi không ít. Hơn nữa, trên đường đi, nàng một mạch phiên dịch giải đề, não hoạt động quá nhiều nên thể lực dường như còn không so được với ông lão điên kia. Sau khi xông qua một tầng mê cung nữa, rốt cuộc nàng không nhịn được mà chọc vào tay Triệu Tôn, ngồi xụi lơ xuống một tảng đá nhỏ.

Triệu Thập Cửu, chúng ta nghỉ ngơi một chút được không?


Nghỉ ngơi tại chỗ để lấy sức!

Hắn hơi đẩy thân thể của nàng lên, lại nghiêm trang đi về phía trước.
Dưới ánh đèn dầu lập lòe, hình ảnh này vô cùng đẹp đẽ. Nam nhân cao lớn, nữ nhân xinh đẹp nhỏ nhắn, áo choàng màu đen của hắn lay động trong không trung, gương mặt lạnh lùng, nghiêm nghị; mái tóc dài mềm mại của nàng xõa xuống, quét qua cổ hắn, tiếng hít thở nhẹ nhàng, đều đều.
Tranh không được, đoạt không xong... nhưng lại chẳng xóa bỏ được tình cảm này.
Có Triệu Tôn và Đông Phương Thanh Huyền nên đội ngũ có kỷ luật nghiêm minh, cũng rất có tinh thần đồng đội. Trong đoàn người, ngoại trừ thỉnh thoảng vang lên vài câu trêu chọc, tiếng
leng keng
phát ra khi áo giáp ma sát vào nhau thì chỉ có tiếng tí tách của lửa cháy trên những ngọn đuốc.
Triệu Tôn nghe được thì đuôi lông mày khẽ giật nhẹ,
A Thất có mệt không? Ta cõng nàng, nàng nghỉ ngơi một chút đi. Ở đây sẽ không có ai nói gì đâu… Trừ tên Đông Phương Thanh Huyền sẽ cảm thấy chua loét ra thì nàng không cần bận tâm đến người ngoài.

Hắn nói xong, không có chút âm thanh nào từ trên lưng vang tới nữa.
Từ sự ngượng ngùng không được tự nhiên ban đầu chuyển sang cảm động, nàng than thở một tiếng:

Triệu Thập Cửu...
Trong giọng nói của nàng mơ hồ có chút nghẹn ngào.
Nhưng nàng xấu hổ thì Triệu Tôn lại lơ đễnh, lười biếng nói:
Gia không ngại.


Nhưng mà thiếp ngại...

Mọi người đều nhìn thấy, nhưng không ai dám nhìn thẳng hay trêu đùa.
Ánh mắt Đông Phương Thanh Huyền lạnh lẽo, vẻ mặt kiểu chớ đụng vào.
Triệu Tôn nghĩ tới hai tai bị điếc của nàng thì không khỏi thầm than một tiếng, nhưng vẫn quay đầu lại nhìn nàng.

Ngủ đi!

Hạ Sơ Thất khẽ nâng mắt nhìn hắn, nàng lắc đầu không nhận.
Mặc dù bờ môi của nàng đã khô nứt nhưng nàng cũng hiểu rằng lúc này nước quý giá tới mức nào. Ba ngày nay, trong đội ngũ có biết bao nhiêu người không được uống nước, dù là Triệu Tôn hay Đông Phương Thanh Huyền cũng không được uống, nàng có tư cách gì mà lần nào cũng uống ừng ực như thế chứ?
Triệu Tôn hô một câu với mọi người, đưa túi nước uống cho nàng.

Uống một hớp đi.

Trong địa cung yên tĩnh, đoàn người hỗ trợ lẫn nhau đi suốt một ngày một đêm.
Nơi đây là một dạng mê cung nối tiếp, có kinh nghiệm tích lũy, tuy đề bài càng ngày càng khó nhưng dưới sự phối hợp của nhiều người, hơn nữa còn có mô hình của hoàng thái hậu Nguyên Chiêu chỉ dẫn, nên tuy rằng trên đường thỉnh thoảng sẽ gặp nguy hiểm nhưng không hề ảnh hưởng đến tính mạng. Hơn nữa, những đề bài kiểu này thậm chí còn khơi dậy lòng háo thắng, tinh thần thám hiểm của mọi người, cứ mỗi khi qua một cửa thì tiếng hoan hô thắng lợi lại vang lên, và cả sự tò mò muốn nhanh chóng biết đề bài ở tầng tiếp theo và đáp án sẽ ra sao.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền.