Chương 900: Quỷ dẫn đường ma đưa lối: phá! (3)


Có người tiếc nuối.


Thì bà ta cũng là một nữ nhân thú vị… không phải nam nhân.


Có người cười khổ.
Giờ đây khi y lên chức phò mã, được ban tước phong hầu, thì nàng ta lại trở thành một nha hoàn.
Tinh Lam nghĩ đến sự chênh lệch về thân phận, nàng ta cười khổ.

… Mong sau này đều khổ tận cam lai.

Cho dù hôm qua lão già điên đã bắt mấy con rắn chống đói, nhưng với đội ngũ gần trăm người mà nói thì chẳng khác gì như muối bỏ biển. Hiện tại không biết khi nào mới có thể thoát ra, nàng ta không muốn y bị đói nên tiết kiếm lương thực của mình để cho y ăn.

Tinh Lam cô nương, cô nương không cần phải như thế.
Tuy Trần Cảnh và nàng ta đã bày tỏ tình cảm nhưng vẫn không thay đổi xưng hô.
Y trả màn thầu về lại cho Tinh Lam nhưng thấy nàng ta cau mày không nhận thế là bèn thở dài rồi đứng dậy thắp một cây đuốc và lấy hai chiếc màn thầu cứng ngắc từ chỗ thị vệ, sau đó nướng trên lửa cho mềm rồi đưa một cái cho Hạ Sơ Thất, cái còn lại đưa cho Tinh Lam.

Trần đại ca, ta không đi đường, cũng không đói. Huynh ăn đi.

Trần Cảnh hơi sửng sốt, sao lại không biết tâm tư của nàng ta chứ?
Cùng với sự tăng dần của thời gian, thực phẩm của họ cũng đang giảm dần.

Ta chỉ hỏi bừa thế thôi, huynh… có thể không cần trả lời.


Không có gì.
Trần Cảnh lại nhấc tay lên, gặm miếng màn thầu khô, giọng nói rất bình thường,
Hôm ấy, chẳng phải cô nương đang trốn sau lều của vương phi ư?

Tinh Lam hơi sững sờ, sau khi ngẫm nghĩ chốc lát, cuối cùng tâm trạng lại chuyển sang bất ngờ và vui sướng.

Bọn ta là đám đàn ông thô kệch, ăn gì cũng được. Phụ nữ yếu đuối hơn, không thể chịu đói.

Hạ Sơ Thất nghe lời y nói, dựa hơi Tinh Lam, bỗng dưng
được lợi
, nàng chỉ mỉm cười, thản nhiên gặm bánh.
Nhưng cảm xúc trong lòng của Tinh Lam lại không như thế.

Bây giờ… phải8 làm sao đây?

Cuối cùng cũng có người hỏi đến vấn đề mấu chốt quan trọng nhất.

Ăn gì đi rồi đi tiếp!

Trần Cảnh sửng sốt, không biết mình đã gợi lên chuyện buồn trong lòng nàng ta, y ngừng cắn màn thầu.

Vẫn không nuốt được à? Hay vết thương lại đau rồi?

Tinh Lam dụi mắt nhìn y, niềm thôi thúc bỗng thoáng lướt qua.
Triệu Tôn3 không giải thích với họ quá nhiều, giọng nói bình tĩnh vọng về trong không gian lo lắng bất an, có tác dụng xoa dịu lòng người. Con n9gười khi đối mặt với nguy hiểm, sự sợ hãi luôn xuất phát từ nội tâm chính bản thân mình, chỉ cần có người có thể dựa dẫm, có cách có t6hể giải quyết thì tinh thần sẽ thả lỏng đi khá nhiều.
Đã đến lúc bổ sung năng lượng, Trần Cảnh đặt Tinh Lam xuống một cách cẩn 5thận.
Trong ngôi điện không có nền đá, không ai dám ngồi cạnh
Thanh Viễn đại sư
, Tinh Lam cũng được y đặt xuống đất. Các thị vệ trong phòng đều lấy lương khô và nước mang theo bên mình, bắt đầu phân chia và ăn lót dạ. Đa số lương khô đều là màn thầu vừa không dễ hỏng vừa có thể giữ no lâu. Tinh Lam nhận lấy một cái, nàng ta nghĩ ngợi rồi bẻ một mẩu nhỏ nhét mẩu to còn lại vào tay Trần Cảnh.

Trần đại ca, có vài câu… ta muốn hỏi huynh.


Ừ.
Trần Cảnh gật đầu.
Tinh Lam là một nữ tử yên tĩnh dịu dàng, rất ít khi đi nghiên cứu sâu một chuyện nào đó, nhất là khi chuyện tình cảm giữa nàng ta và Trần Cảnh vẫn còn nằm trong giai đoạn manh nha mập mờ, có một vài chủ đề càng phải cẩn thận, sợ rằng sẽ chạm vào những thứ không nên chạm. Thế là nàng ra rũ mắt, nói năng càng thêm ấp úng:

Không tủi thân.
Trần Cảnh ngồi cạnh nàng ta, nhìn lướt qua Triệu Tôn vẫn đang im lặng, y nói,
Những năm qua đi theo điện hạ, có vất vả nào mà ta chưa từng nếm? Chuyện này vốn cũng chẳng là gì. Vả lại, khi ta còn bé gia cảnh không tốt, không thiếu những ngày chịu đói chịu lạnh, giờ đây cũng được tính là khổ tận cam lai rồi.

Hoàn cảnh trưởng thành của Tinh Lam và y khác nhau.
Năm xưa lúc y còn nghèo túng thì nàng ta đang là tiểu thư của phủ tướng quân.

Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản!
Hạ Sơ Thất lườm Triệu Tôn, nàng than thở, như cười như không.
() Ý là gặp phải chuyện tình thì anh hùng cũng trở nên thiếu quyết đoán.
Thật ra với khoảng cách của nàng thì không thể nghe thấy đoạn đối thoại của Tinh Lam và Trần Cảnh. Nhưng một người không nghe thấy và còn biết khẩu hình miệng có khi cũng là ưu thế.

Vào cái ngày ở thôn Dát Tra ấy, ta thấy huynh bỗng dưng xoay đầu lại nhìn vương phi… ánh mắt ấy, có vẻ như huynh thích người lắm vậy… tình cảm… huynh dành cho ta… rốt cuộc là thế nào?

Mặt mày Trần Cảnh hơi nặng nề, y buông bàn tay đang cầm màn thầu xuống.
Tinh Lam thấy y không trả lời, con tim bỗng đau nhói, nàng ta thấy hơi hối hận về sự nhỏ nhen của mình.
Cảm động, kích động, đau lòng, yêu thích… đủ loại cảm giác hỗn tạp hòa lại với nhau.

Trần đại ca, tủi thân cho huynh rồi.

Nàng ta không đành lòng từ chối tâm lý của y, cuối cùng vẫn đưa cái màn thầu được nướng mềm kia vào miệng.
Nàng nhìn hiểu hết không sót chữ nào. Tất nhiên là Triệu Tôn cũng hiểu.

Hắn nói:
A Thất, nàng có biết tội không?


Hạ Sơ Thất hừ mũi,
Xin hỏi thanh thiên đại lão gia, nô gia có tội tình gì?


Giọng nói của Triệu Tôn hơi chua,
Suýt chút nữa đã phá hỏng một mối nhân duyên tốt.



Xì!
Hạ Sơ Thất ngắt lời hắn,
Có biết nói lý lẽ không hả?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền.