Chương 1011: Cua đổ trang chủ đại nhân có độc (4)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 814 chữ
- 2022-02-09 03:31:12
Nhưng chỉ điều này thôi cũng đủ khiến Phong Quang vui vẻ, trời biết mấy ngày nay cô không có ai nói chuyện cũng sắp chán chết đi được rồi, cô lo cậu8 bé sẽ sợ, nên suy nghĩ trong chốc lát rồi nói:
Ta tên là Phong Quang, là… tiểu tiên sống nhờ trên thân cây liễu bên ngoài, chứ không phải là quỷ.3
Ngươi là thần tiên, vậy vì sao ta không nhìn thấy ngươi được?
Ê, Tiểu Phong Yên, cậu làm gì vậy?
Giặt quần áo.
Cậu nghĩ một chút, lại nói:
Nhân tiện tắm rửa.
Thế mà lại mười hai! Cô còn tưởng rằng cậu nhiều nhất cũng không quá mười tuổi, đứa nhỏ này suy dinh dưỡng, vẫn luôn nhỏ hơn bạn cùng lứa tuổi, Phong Quang có chút không đành lòng,
Mười hai tuổi, vẫn còn nhỏ lắm.
Đứng trong viện, cậu bé bắt đầu cởi quần áo.
Từ lúc không có A Hoàn kia, các cung nhân dường như đều đã quên Phong Yên đang tồn tại, cũng không có ai khác tiếp nhận việc đưa cơm của A Hoàn, chẳng qua Phong Quang lại mừng rỡ, bởi sẽ không có ai đến bắt nạt đứa nhỏ này, vấn đề ăn cơm tóm lại đã có cô giải quyết, cô rất hưởng thụ cảm giác nuôi bé con này đến trắng trẻo mập mạp.
Tiểu Phong Yên, ta còn chưa hỏi cậu năm nay bao nhiêu tuổi đó.
Phong Quang ngồi trên cây, chân lắc qua lắc lại.
Phong Quang theo bản năng giơ tay sờ sờ đầu cậu bé, giống như một trận gió nhẹ, thổi qua phía trên đỉnh đầu cậu,
Vậy về sau cậu cứ gọi ta là tỷ tỷ đi, Tiểu Phong Yên.
Ừm.
Đúng là ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng.
Trong viện có một miệng giếng, cậu bé đang hết sức nỗ lực múc nước, tuy rằng Phong Quang muốn hỗ trợ, nhưng cô vừa mới đến Ngự Thiện Phòng lén trộm đồ ăn, sức lực hao tổn khi tiếp xúc với vật thật còn chưa kịp phục hồi.
Cậu bé xách thùng lên nói:
Ta mười hai.
Thích sạch sẽ là chuyện tốt, nhưng cậu cứ thế định trực tiếp tắm bằng nước lạnh sao? Còn nữa, không phải cậu định khỏa thân giặt quần áo đấy chứ?
Ta không có quần áo khác.
Động tác trong tay cậu bé hơi dừng lại.
Phong Quang qua một hồi lâu sau mới nói:
Mùa hè cậu tắm nước lạnh còn được, chứ đến mùa đông thì làm sao bây giờ?
Phong Yên cởi đai lưng,
Dĩ nhiên cũng giống mùa hè.
Phong Quang ngồi ở đầu giường, hỏi:
Cậu cò5n chưa nói tên của cậu cho ta biết đó?
Ta không có tên.
Cậu sinh ra ở thiên lao, nếu không phải trên người cậu có vết bớt của hoàng thất, chỉ sợ cũng sẽ phải chết theo người mẹ mà cậu chưa từng gặp mặt ngay trên đoạn đầu đài, lão thái giám nuôi dưỡng cậu đã mất từ bốn năm trước, ông ấy rất tốt, nhưng đầu óc lại cổ hủ, cho dù tất cả mọi người không thừa nhận cậu là hoàng tử, ông ấy vẫn coi cậu như chủ tử một cung, loại chuyện gọi tên này, lão thái giám vẫn là trăm triệu lần không dám.
Phong Quang có thể tưởng tượng được tình cảnh của cậu gian nan cỡ nào, cô cười nói:
Nếu không có tên, vậy ta lấy giúp cậu một cái vậy, ừm… Ta tên là Phong Quang, vậy cậu gọi là Phong Yên được không?
Phong
là thoải mái tự do,
yên
cũng là thoải mái tự do, tương lai bé con hãy cứ làm một người thoải mái tự do, phóng khoáng không bị trói buộc nhé.
Cậu bé ngẩng đầu, thật lâu sau, cái miệng nhỏ giật giật,
Được…
Ta pháp lực thấp kém, tu vi không cao, nên còn chưa thể biến ra 9thực thể, cậu đương nhiên không nhìn thấy được
, lừa dối ngay từ đầu, sẽ phát hiện việc tiếp tục lừa dối về sau càng thêm trôi chảy.
Ồ.
C6ậu bé lên tiếng, lại tựa người lên thành giường, cúi đầu xuống không biết là đang nghĩ điều gì.
Phong Quang thật muốn chửi ầm lên, mùa đông cậu cũng đều dùng nước lạnh cả, còn may mà mạng lớn không bị cóng chết, cũng không sinh bệnh, đứa nhỏ này tốt xấu cũng là con trai của hoàng đế, cho dù là con trai trong gia đình bình thường cũng không đến mức sống khó khăn như vậy, tính tuổi một chút, cậu hiện cũng mới đang ở lớp 6 tiểu học mà thôi, Phong Quang vừa âm thầm thóa mạ cái xã hội phong kiến độc ác này vừa đưa ra một quyết định.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.