Chương 1092: Cua đổ bác sĩ bệnh viện tâm thần (20)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 604 chữ
- 2022-02-09 03:37:25
Chào cô.
Phong Quang gật gật đầu, cảm thấy phấn bôi trên mặt cô gái này có chút dày, trắng đến mức khiến cô thấy hơi đáng sợ.
Kỳ Vị hỏi 8Kim Quả Quả:
Sao cô lại ở đây?
Ách... Tôi...
Trời tối rồi.
Kỳ Vị cười ngắt lời Phong Quang, hắn ôn hòa nói:
Ký túc xá của bác sĩ và y tá ở hai hướng khác nhau. Y tá Kim, chúng tôi đi trước vậy.
Cô chính là cô Hạ, vị khá9ch mới tới hôm nay đúng không.
Kim Quả Quả biết hôm nay trên đảo có người tới, có ba người là nữ, một bị nhốt ở phòng bệnh, một là Dương Hồi cô 6đã gặp qua, vậy người còn lại nhất định là Hạ Phong Quang. Cô mỉm cười ngọt ngào nói:
Cô Hạ, cô thật xinh đẹp, nếu tôi cũng có thể đẹp như cô th5ì tốt rồi.
Phong Quang cười cứng đơ,
Cô cũng rất đẹp...
Được... Ơ?
Kim Quả Quả lại lập tức hỏi với vẻ nghi hoặc:
Bác sĩ Kỳ, anh đang muốn đưa cô Hạ...
Chuyện này không cần y tá Kim phải quan tâm.
Kỳ Vị mỉm cười gật đầu,
Chúng tôi đi trước một bước.
Phong Quang nhìn Kim Quả Quả còn chưa kịp phục hồi tinh thần, cô vội vàng đuổi kịp bước chân Kỳ Vị. Rất nhanh, bọn họ liền ra khỏi cánh rừng, thấy được ký túc xá đầy đèn sáng, mà dĩ nhiên cũng không còn thấy bóng dáng của Kim Quả Quả.
Ký túc xá ở đây hơi cũ, cho nên cũng không có thang máy. May mà Kỳ Vị ở ngay tầng bốn, vẫn không tính là quá cao, chẳng qua đối với đại tiểu thư như Phong Quang thì cũng là mệt quá sức. Sau khi Kỳ Vị mở cửa phòng ra, cô liền đi vào ngồi trên sô pha, thoải mái thở ra một cái, sau đó mới rảnh quan sát gian nhà này. Nhà bày biện gọn gàng sạch sẽ, ngoại trừ đèn trên trần nhà thì hoàn toàn không có đồ điện nào khác đáng nói. Đây đúng là... cuộc sống của người nguyên thủy nha.
Thử nói xem, có ai trong lần đầu tiên gặp mặt người khác lại nói như vậy không? Thực không thể hiểu nổi đó có biết không?
Không, so với cô Hạ, tôi kém xa lắc...
Kim Quả Quả cúi đầu với vẻ mất mát, nhưng rất nhanh lại hưng phấn hỏi:
Cô Hạ, về sau tôi còn có thể đến tìm cô không?
Kỳ Vị rót một cốc nước lạnh cho cô,
Hy vọng vừa rồi y tá Kim không khiến cô sợ.
Vẫn tốt...
Cô uống một ngụm nước xong, tỏ vẻ hơi thấy lạ mà nói:
Chỉ là tôi cảm thấy, cô ấy dường như hơi nhiệt tình quá thì phải.
Tôi vừa mới đi chăm sóc bệnh nhân về, vội vã chạy về ký túc xá nghỉ ngơi, lại khiến hai người giật mình3, tôi thực sự rất xin lỗi.
Phong Quang vội nói:
Không có gì, không có gì, cô không cần xin lỗi đâu.
Y tá Kim chính là như vậy, đã có không ít người nói với tôi là cô ấy quá mức nhiệt tình với người khác. Cô đừng để bụng.
Tôi đâu có để bụng đâu. Dù sao thì tôi với cô ấy cũng không thân, có gặp mặt thì cùng lắm tôi cũng chỉ gật đầu chào cô ấy một câu thôi.
Hắn cong môi lên,
Cô nói không sai, để tôi đưa cô đi xem phòng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.