Chương 1129: Cua đổ bác sĩ bệnh viện tâm thần (57)


Nếu bàn về tính tình quật cường, thì ngay cả Hạ Triều hay Vương Từ cũng không cứng cỏi bằng Phong Quang. Chuỗi thức ăn của nhà họ Hạ8 chính là như thế này: Phong Quang > Vương Từ > Hạ Triều. Làm người đứng ở đỉnh chuỗi thức ăn, chỉ cần Phong Quang lấy tính mạng mì3nh ra uy hiếp, Hạ Triều và Vương Từ cho dù không cam lòng cũng chỉ có thể thỏa hiệp.

Đương nhiên, ngay lúc Phong Quang còn 9chưa lấy sinh mệnh mình ra uy hiếp, Hạ Triều và Vương Từ cũng đã ý thức được, trong tình huống cực đoan nhất, Phong Quang sẽ làm ra6 chuyện gì. Bọn họ không hẹn gặp bác sĩ phá thai nữa, mà đổi lại thành một bác sĩ khoa phụ sản giúp an thai.

Hạ Triều cũng 5không cho phép những người trong nhà họ Hạ tiết lộ chuyện, vì thanh danh của Phong Quang, ông sẽ không để tin tức Phong Quang mang thai truyền ra ngoài, còn sau khi đứa bé được sinh ra... cứ nói đó là con nhà họ hàng là được.
Phong Quang biết sự thỏa hiệp của cha mẹ mình cũng có mức độ, cô không phản đối. Vài ngày sau, cô nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ, đó là Lục Hành.

Cô Hạ, mấy ngày nay cô có khỏe không?


Vẫn tốt...
Phong Quang nắm chặt điện thoại, thật cẩn thận hỏi:
Tôi muốn hỏi ngày đó ở bờ biển...


Nếu cô Hạ muốn hỏi chuyện về người đàn ông kia, tôi có thể nói cho cô. Hôm nay tôi gọi điện thoại đến, cũng là vì muốn nói cho cô Hạ, để cô yên tâm.

Lục Hành nói, ngày đó tàu vừa cập bến, Phong Quang hôn mê đã được người nhà họ Hạ đón đi rồi, còn Kỳ Vị... Lục Hành đã thay Phong Quang đưa tiễn hắn.
Phong Quang nghe xong, trong lòng không có chút bất ngờ nào, chỉ là mỗi khi nghe thấy tên hắn, trong lòng cô lại đau đớn khôn kể. Cô và hắn đều đã bước ra một bước, chỉ thiếu một bước cuối cùng nữa thôi... là hắn đã có thể cùng cô đi tới thế giới bên ngoài.
Nhưng cố tình, lại vẫn thiếu một bước như vậy.

Cô Lục, liệu có thể... Đưa tro cốt của hắn cho tôi không?


Nếu người cũng đã đi rồi, cô vẫn nên quên hắn đi, sao phải lưu luyến mãi không nỡ bỏ như thế?
Nói xong câu này, Lục Hành cúp điện thoại.
Sau đó, hôn ước giữa nhà họ Hạ và nhà Nam Cung rốt cuộc cũng giải trừ, nghe nói Nam Cung Triết chống đối lại gia tộc vì muốn cưới con gái nhà họ Diêu nghèo túng, cũng nghe nói đảo Kim Cương không còn tồn tại nữa. Những việc này đều không liên quan tới Phong Quang, cô cũng chỉ nghe qua mà không để ý.
Cuối mùa xuân năm thứ hai, Phong Quang sinh con gái. Cho dù đứa bé lúc mới sinh ra đều trông không đáng yêu lắm, nhưng cô ôm Tiếu Tiếu cũng cảm thấy trái tim mình mềm đi theo nụ cười bé bỏng kia.
Cô dồn mọi tâm tư vào Tiếu Tiếu. Không thể phủ nhận rằng cô cũng có chút lo lắng, không biết Tiếu Tiếu có di truyền sự cố chấp kia từ Kỳ Vị hay không, nhưng rất may, cho đến năm Tiếu Tiếu ba tuổi, ngoại trừ đôi mắt giống Kỳ Vị như đúc kia, cô bé cũng không hề biểu hiện ra bất cứ điều gì khác giống với Kỳ Vị.
Phong Quang nằm lại trên giường, dần dần, trong phòng yên tĩnh truyền đến tiếng cô nhỏ giọng khóc nức nở. Sau khi Kỳ Vị ra đi, đây vẫn là lần đầu tiên cô khóc thút thít.
Tiếng khóc rất kìm nén, cũng rất mỏng manh.
Thói quen là một chuyện đáng sợ, trước kia hắn khiến cô quen với việc có hắn ở bên cạnh, mà hiện tại, cô lại phải quen với những ngày không có hắn.
Tiếu Tiếu không lạnh nhạt với tình thân một cách đáng sợ như Kỳ Vị, cô bé rất thích dính lấy Phong Quang, thậm chí cũng thích ăn đồ ngọt, đối với thứ mình muốn, cô bé cũng sẽ ngoan ngoãn biểu đạt ra, cho dù... cô bé đã bị Phong Quang chiều chuộng đến mức có chút tính tình đại tiểu thư.

Hạ Triều đã nói rất nhiều lần, rằng cô không nên chiều Tiếu Tiếu như vậy, ngày hôm nay ông cũng vẫn tiếp tục giáo huấn Phong Quang,
Con đừng quá chiều Tiếu Tiếu, nếu tương lai con bé trở nên kiêu ngạo ương ngạnh, chỉ biết có mình thì làm sao bây giờ?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.