Chương 1145: Mạt thế, cua đổ giáo sư ngồi xe lăn (8)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 783 chữ
- 2022-02-09 03:40:03
Du Ký cảm nhận được ánh mắt Phong Quang, liền hơi cúi đầu xuống, chạm phải ánh mắt cô. Phía bên trái khuôn mặt hắn còn có một vết thương cũ do 8dao chém, có thể thấy hắn đã từng chịu thiệt khi chưa kịp quen với việc lăn lộn giữa ranh giới sống chết. Trong thời kỳ hoà bình cũng sẽ có kh3ông ít trẻ con sợ hắn, huống chi là hiện tại, cho dù có là người trưởng thành, thì khi gặp hắn cũng sẽ hoài nghi liệu hắn có phải kẻ cướp hay 9không.
Hai người bọn họ cứ như vậy mà nhìn đối phương, ai cũng không nói lời nào, khiến không khí có chút kỳ quái.
Tay anh bị thương, cho anh cái này.
Tuy tài nguyên của căn cứ bọn họ sung túc hơn các căn cứ khác, nhưng vật tư chữa bệnh vẫn luôn hết sức quý giá, mà đám băng keo cá nhân này cũng là cô tích cóp hồi lâu, luôn mang theo bên mình, chính vì lo cái tên ăn chơi trác táng Hạ Phong Ảnh kia có thể sẽ đột nhiên bị thương.
Du Ký nhìn cô một cái, trong giọng nói trầm thấp không nghe ra được cảm xúc gì,
Chỉ là vết thương nhỏ.
Trên mu bàn tay phải hắn có vài vết máu, chẳng qua vì trong lúc chiến đấu với xác sống đã bị đá làm trầy da mà thôi.
Cho dù có là vết thương nhỏ, nhưng nếu như vẫn chưa lành cũng sẽ khiến mọi người chú ý. Hơn nữa Guardian thích nhất là xen vào việc người khác, hẳn là anh cũng không muốn ngay trong lúc nghỉ ngơi lại bỗng nhiên nghe thấy giọng Guardian truyền vào trong phòng, nói muốn kiểm tra cho anh đâu.
Ở thời kỳ mạt thế này, dường như ai cũng có thêm bệnh đa nghi. Nếu người bị thương vào trong căn cứ, cho dù có thông qua kiểm tra ban đầu, thì cũng sẽ phải bị cách ly quan sát vài hôm.
Phong Quang6 chớp chớp mắt, cô chỉ đang tưởng tượng một chút xem vết thương trên mặt hắn vì sao lại có, nào biết rằng hắn lại đột nhiên mắt đối mắt với mì5nh như vậy. Chẳng qua cô cũng không nhìn chằm chằm người ta lâu lắm, mà sau đó liền lấy từ trong túi áo ra một gói băng keo cá nhân, quả thực là một gói, chừng ba mươi mấy cái.
Du Ký nhìn cô nhóc trước mặt lúc đầu thì tiện tay bốc một đám, nhưng rất nhanh, cô lại do dự nhìn thanh niên
bất lương
trước mặt mình, cúi đầu đếm mớ băng keo cá nhân mình đã lấy ra, rốt cuộc khi đếm được bảy cái, cô cũng vươn tay.
Phong Quang vuốt cằm, trong lòng cười gian vài tiếng. Trước hết tạo quan hệ tốt với
chú bảo vệ
này, về sau cô muốn tiếp cận Thư Bạch chẳng phải sẽ dễ như trở bàn tay sao? Cô quả nhiên thông minh quá đỗi mà.
Bất chợt, cổ tay cô bị người khác nắm lấy. Hạ Phong Ảnh không biết đã tới sau lưng Phong Quang từ lúc nào, nói với cô bằng vẻ ghét bỏ:
Em không chỉ là sân bay, mà còn là đồ chân ngắn nữa, đi đường mà cũng chậm như vậy được. Lần sau anh sẽ quăng em ra ngoài, để đám xác sống kia đuổi theo, cho em rèn luyện tốc độ chạy trốn.
Có lẽ vì suy xét tới việc Du Ký là người của Thư Bạch, nên Hạ Triều mới nới lỏng quy định này.
Du Ký trầm mặc trong chốc lát, rốt cuộc cũng duỗi tay tới lấy đồ vật trong lòng bàn tay cô. Màu da của hắn là màu lúa mạch khỏe mạnh, mà màu da của cô vẫn luôn trắng nõn do được nuông chiều từ bé, cho nên khi đặt hai tay gần nhau, màu sắc chênh lệch khiến cho người ta cảm thấy... có chút đáng yêu?
Hơn nữa Du Ký thật sự rất cao, hắn đại khái là người cao nhất trong số tất cả mọi người. Phong Quang ngửa đầu nhìn hắn, cảm thán một câu,
Giáo sư Thư để anh bảo vệ bên cạnh cũng phải, nhìn anh thật sự rất có cảm giác an toàn.
Bốn chữ
cảm giác an toàn
này, đối với Du Ký trước nay luôn tách biệt với đám đông thì nghe có chút lạ lẫm. Hắn dừng bước một chút, thu ánh mắt lại, không tiếp tục nhìn cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.