Chương 1263: Cua đổ đại ca sơn trại (14)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 597 chữ
- 2022-02-10 03:51:52
Huynh đúng là người tốt.
Phong Quang cảm động cầm lấy khăn tay lau miệng mình, không hề keo kiệt mà phát cho hắn tấm thẻ ng8ười tốt.
Mạc Khanh bình thản thu dọn chén đũa.
Cô lại ôm mặt, hạnh phúc nói:
Không chỉ là người tốt, hơn nữ3a còn là người đàn ông tốt của gia đình.
Không, hắn chỉ đơn giản cho rằng, nếu vị thiên kim đại tiểu thư này mà tự 9tay thu dọn, thì toàn bộ đám chén bát kia sẽ rơi vỡ hết.
Cô lại nhìn về phía Lý Mãng đang hóa đá ở ngoài rào tre, qu6ay đầu lại hỏi Mạc Khanh:
Hình như đại thúc này có việc tìm huynh, huynh không để ý tới ông ấy à?
Cũng chỉ vì muố5n ta đi xem bệnh cho Phó Hạng thôi.
Đúng vậy, ta suýt nữa đã quên!
Vỗ đầu mình một cái, cô lại hỏi:
Nhưng Phó Hạng là Nhị trại chủ ở đây, huynh thật sự không cần quan tâm đến hắn hả?
Đại phu!
Lý Mãng là người tập võ, đương nhiên thính lực cũng không tồi, nghe Phong Quang nhắc tới Phó Hạng, ông ta vội nói xen vào:
Phó trại chủ thật sự bị bệnh rất nghiêm trọng, nếu ngài vẫn không đến xem, chỉ sợ hắn liền...
Lời còn lại ông ta không đành lòng nói ra, nhưng có thể thấy trên mặt ông ta tràn đầy lo lắng.
Phong Quang chỉ nhìn đã nghĩ Phó Hạng sắp chết đến nơi, cô cũng quay về phía Mạc Khanh, chờ đợi đáp án của hắn.
Mạc Khanh hơi ngừng lại, hắn đặt đồ trong tay xuống, rốt cuộc cũng nhìn Lý Mãng,
Nếu hắn sinh bệnh, thì xuống núi tìm đại phu đi.
Nhưng đại phu à, lên núi xuống núi, vừa đi vừa về cũng phải mất đến hai ba ngày đó!
Hắn xoay người.
Phong Quang vội vàng đứng lên,
Huynh muốn đi đâu?
Trị bệnh cứu người.
Phong Quang cũng gật đầu theo,
Đúng đúng! Đến lúc đó thì người cũng không sống được!
Mạc Khanh lại liếc mắt nhìn cô, ánh mắt rất rõ ràng, ngươi góp vui làm cái gì vậy?
Cái này... thích trò vui chẳng phải bản tính của nhân loại sao?
Cô sửng sốt một lát, lại vội vàng đi theo sau lưng hắn, cười hì hì nói:
Ta cũng đi!
Chỗ ở của Mạc Khanh tại Hắc Phong Trại nằm trong một góc hẻo lánh. Người khác nghĩ là hẻo lánh, nhưng Mạc Khanh lại cho là thanh tịnh. Ngoại trừ lúc ra ngoài kiếm củi hoặc hái thuốc, hắn hiếm khi ra khỏi sân viện của mình, mà nếu hắn bước ra ngoài, thì đồng nghĩa với việc... phó trại chủ lại sinh bệnh.
Còn việc vì sao phải dùng chữ
lại
...
Phong Quang nhìn đám nữ nhân diêm dúa lòe loẹt, đủ mọi hình dáng trong phòng, cứ thế liền ngây ra. Mà nam nhân nghe nói là bệnh nặng sắp không sống được bao lâu kia thì lại tung tăng nhảy nhót tiến đến,
Mạc đại ca, ta biết ngay huynh sẽ không nỡ mặc kệ ta mà!
Phó Hạng giống như hiến vật quý mà chỉ vào đám nữ nhân kia, nói:
Huynh xem, ta đã rút kinh nghiệm lần trước, nữ nhân tìm được lần này không chỉ có giáo dưỡng, lại còn đẹp, chất lượng tốt hơn không biết bao nhiêu so với đám trước kia. Huynh mau nhìn xem có vừa ý ai không?
Mạc Khanh cúi đầu, nhìn về phía Phong Quang.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.