Chương 1299: Cua đổ đại ca sơn trại (50)


Thu Thức im lặng một lúc lâu. Lát sau, hắn mới cười ra tiếng,
Ta có nên nói Phong Quang không hổ là Phong Quang không đây? Nàng luôn có 8thể nói ra những lời khiến người ta... rung động như vậy.


Mấy chữ cuối cùng, hắn hạ thấp giọng mà nói.

Phong Quang ngẩn3g đầu nhìn lại, liền thấy hắn đang chăm chú nhìn mình, khẽ cong mắt phượng, ngoại trừ ý cười có chút tự vệ kia, còn có nhu tình khiến lò9ng người chấn động.
Cô cảm thấy một sự quen thuộc không rõ tại sao, sau đó lại là sự phẫn nộ khó hiểu. Giọng cô vô thức lạnh xuố6ng,
Vì Mạc Khanh, chuyện gì ta cũng có thể làm.


Ta tin tưởng.
Hắn nhìn khung cảnh gió tuyết trước mặt, thấp giọng nói:
Vì n5gười mình thích, Phong Quang có thể trả giá rất, rất nhiều.

Cô hừ lạnh,
Đừng nói như thể ngươi rất hiểu ta vậy.

Cô ngây ngẩn,
Ngươi nói cái gì?


Nếu ta nói, là bởi người nam nhân này, nên nàng mới có thể si mê Mạc Khanh như vậy?
Hai mắt hắn khẽ híp lại, môi mỏng cười khẽ, trong khung cảnh gió tuyết này, lại không có nửa phần ấm áp.
Nhưng sau khi trầm mặc một lúc lâu, Phong Quang thu mắt lại không nhìn hắn nữa, cô lạnh nhạt nói:
Những năm gần đây, ta vẫn chỉ có một mình mà thôi, ta sáng tạo ra một thế giới náo nhiệt, trong thế giới này có phụ thân ta, còn có mẫu thân ta, nhưng lại không nam nhân nào khiến ta rung động cả. Cho dù lời ngươi nói là thật, thì ta cũng có thể khẳng định, ta nhất định là không thích hắn.

Hắn cúi đầu mỉm cười,
Đối với chuyện 300 năm trước, Phong Quang không cảm thấy tò mò chút nào sao?


Mạc Khanh nói, ta đã quên thì cứ quên đi, nếu quên rồi thì không cần phải nghĩ tới.


Nếu vào 300 năm trước, Phong Quang còn yêu thương một nam nhân khác hơn nhiều thì sao?


Đạo trưởng!
Phong Quang vội bước qua,
Cầu xin ngươi, hãy để ta gặp Mạc Khanh một chút!

Tri Vi không nói gì.

Đạo trưởng?

Một lát sau, hắn cong khóe môi,
Vậy à?

Cô kỳ quái nhìn về phía hắn.
Hắn cười,
Nhờ Phong Quang mà ta bỗng nhiên càng muốn sống sót. Cuộc gặp mặt hôm nay liền dừng ở đây vậy, lần gặp tiếp theo, nàng sẽ thuộc về ta.

Vẻ tươi cười của hắn rốt cuộc cũng trở nên cứng nhắc.
Phong Quang giơ tay, một đóa hoa rơi trên lòng bàn tay cô. Cô hơi cúi đầu, giọng nói rất bình tĩnh,
Ta không cảm thấy ta là một nữ nhân sẽ vứt bỏ người mình thích. Điều đó cũng có thể chứng minh rằng, chính hắn đã từ bỏ ta trước, nên ta mới có thể quên hắn đi. Đầu óc ta rất nhỏ, chỉ có thể nhớ kỹ những thứ quan trọng, còn những thứ râu ria, đương nhiên sẽ bị ta quên.

Trong chớp mắt này gió tuyết nhỏ dần, sau đó không khí an tĩnh rất lâu.
Hắn khẽ vuốt khuôn mặt cô, khi cô có phản ứng muốn né tránh, người kia đã biến mất rồi.
Phong Quang chợt có cảm giác bất an mãnh liệt.
Không rõ tại sao cô muốn nhìn thấy Mạc Khanh, nhưng kết giới bày ra trên núi này lại khiến cô không cách nào ra ngoài được. Đến hoàng hôn, Tri Vi tới.
Im lặng trong một chớp mắt, Tri Vi rốt cuộc cũng mở miệng,
Ngươi muốn khôi phục ký ức trước kia không?


Mạc Khanh đâu?


Mạc Khanh sẽ thế nào, quyền lựa chọn đều nằm ở ngươi.

Cô ngơ ngẩn đứng yên, trong lòng có chút linh cảm. Một lát sau, tựa như cô ý thức được điều gì, liền nhẹ giọng nói:
Ta nguyện ý nhớ tới chuyện trước kia.

Tri Vi thở dài một tiếng, ngón tay điểm giữa mày cô, đầu cô đau nhói lên, ý thức đã trở về năm đó.

300 năm trước, phủ Thừa tướng họ Hạ.

Trong phủ có quỷ gây náo loạn, Hạ Thừa tướng không thể không đi mời đạo trưởng Tiên môn tới phủ mình đuổi quỷ. Ngay lúc vị đạo trưởng kia vào phủ, cách đó không xa liền truyền đến một giọng nữ cao,
Có quỷ!


Thình lình, vị đạo trưởng này liền bị thiếu nữ đang chạy thẳng tới lao vào người, ngã trên mặt đất.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.