Chương 1301: Cua đổ đại ca sơn trại (52)


Phong Quang co người nấp ở sau lưng Mặc Khanh, thuận tiện còn lôi theo Tri Vi nhỏ bé ra sau Mặc Khanh nữa. Tri Vi ngẩng đầu lên kỳ8 quái nhìn cô, Phong Quang lại che đi đôi mắt hắn,
Trẻ con không nên thứ đáng sợ như vậy.


Tri Vi:
...


Thân là3 đệ tử đích truyền của Mặc Khanh, hắn đã nhìn không ít rồi có được không thế!?
Mặc Khanh nghe được lời thì thầm phía sau 9liền khẽ cười, hắn nhìn về phía ông lão kia,
Nếu dương thọ đã hết, sao không đi đầu thai, tội gì phải làm cô hồn dã quỷ phiêu đã6ng ở thế gian này?


Ta... Ta chính là muốn uống rượu.
Lão nhân khổ sở nói:
Khi còn sống ta không có tiền, sau khi chết5 liền muốn thoải mái uống rượu một phen. Ta chưa bao giờ nghĩ tới việc hại người, xin đạo trường tha cho ta một mạng!

Phong Quang cảm thán,
Oa, còn có thể thành quỷ với lý do này nữa sao?


Đó là đương nhiên.
Tri Vi hơi ngẩng đầu lên nói:
Những người trở thành quỷ đều là vì trong lòng có điều không thể bỏ được, không cách nào đầu thai. Có rất nhiều người vì ân hay oán, nhưng cái kiểu vì ăn này, thật ra ta mới thấy lần đầu.

Mặc Khanh cười nói:
Cho dù ngươi không hại người, nhưng đã khiến người ta sợ hãi. Nếu ngươi còn ở lại nhân gian, sẽ dẫn đến càng nhiều phiền toái hơn. Như vậy chỉ sợ kiếp sau của ngươi sẽ bị liên luỵ rất nhiều. Sao không buông bỏ chấp niệm này mà một lần nữa đầu thai làm người đây?


Ta...
Lão nhân cúi đầu,
Đạo trưởng nói phải, chỉ là trước khi đầu thai, tâm nguyện duy nhất của ta chính là muốn uống một ngụm rượu Trầm Hương trăm năm.


Rượu Trầm Hương?
Mặc Khanh không uống rượu, nên đối với các loại rượu thì hắn không hiểu rõ lắm.

Ta biết!
Phong Quang giơ tay lên,
Phố Túy Minh Phường ở Trường An có bán, chẳng qua cha ta không thích loại rượu mạnh như thế, nên hầm rượu nhà chúng ta vẫn không hề có rượu Trầm Hương.

Hẳn là tửu quỷ này muốn ăn vạ ở hầm rượu phủ Thừa tướng để uống cho đủ, nhưng lại gây ra không ít xôn xao, có đôi khi hạ nhân vào hầm lấy rượu liền có thể thấy một bình rượu bay lơ lửng giữa không trung, người bình thường nào thấy vậy cũng sẽ đều sợ hãi.
Vì có thể để lão tửu quỷ này chuyển thế đầu thai, nhờ Phong Quang dẫn lối, Mặc Khanh và Tri Vi đi theo cô rời khỏi phủ Thừa tướng, đi trên đường phố Trường An.

Tâm tình Phong Quang cực tố, cô dán vào bên cạnh Mặc Khanh, coi như không hề thấy Tri Vi đang tỏ vẻ bất mãn, cô không có chuyện gì liền cố tìm chủ đề để nói chuyện:
Nếu như Mặc Khanh chàng vẫn không thích ta, tương lai ta có xảy ra chuyện gì, hẳn là ta cũng nhất định sẽ không yên lòng mà biến thành quỷ đi theo bên cạnh chàng đó.



Hạ tiểu thư tội gì phải nói mình như vậy?
Hắn mỉm cười,
Còn sống chẳng phải tốt hơn sao?



Đương nhiên là sống thì tốt, nhưng có đôi khi chuyện đời khó đoán, cho nên chàng hãy nhanh chóng thích ta đi!
Cô lại cười hì hì ôm cánh tay hắn.

Lão tửu quỷ xem đến thế là quá đủ rồi, liền hỏi Tri Vi đang đi phía sau,
Các cô bé bây giờ đều chủ động như vậy sao?



Chỉ có nàng ta mới chủ động thế thôi.
Tri Vi tức giận mà hừ một tiếng, lại thấy sư phụ mình không đẩy cô nàng kia ra, hắn càng thêm tức giận.


Ta nghĩ...
Mặc Khanh ôn văn nho nhã nói:
Dựa theo tốc độ Hạ tiểu thư thích một người, hẳn là tốc độ quên một người cũng sẽ rất nhanh, cho nên cho dù có chấp niệm, qua vài chục năm, đợi đến khi quên đi rất nhiều chuyện, Hạ tiểu thư cũng có thể tự đầu thai chuyển thế.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.