Chương 1304: Cua đổ đại ca sơn trại (55)



Vậy chàng... nhất định phải sớm trở về một chút, ta đang ở nhà chờ chàng tới cưới ta.



Được.
Hắn cười nói:
Phong 8Quang trở về ngủ một giấc, có lẽ ngày mai, ta liền xuất hiện ở trước mắt nàng.



Ừm, ta tin tưởng chàng.
Cô nhón mũ3i chân hôn lên cằm hắn, lại hạ quyết tâm mà đẩy hắn ra,
Vậy chàng mau đi đi, đi sớm về sớm.


Nhóc con như ngươi đương nhiên là sẽ không hiểu.
Phong Quang chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài:
Quả thật là một ngày không thấy như cách ba thu, Mặc Khanh chẳng qua chỉ rời đi trong chốc lát, ta liền cảm thấy như đã mấy trăm năm chưa gặp chàng rồi.


Còn mấy trăm năm cơ đấy.
Tri Vi
Xùy
một tiếng,
Thực sự nếu đến mấy trăm năm, ngươi chắc đã sớm quên sư phụ ta mất rồi.

Ném một hạt đậu phộng lên người Tri Vi, Phong Quang bĩu môi,
Nhóc con mà nói nhiều quá. Này, tỷ tỷ cho ngươi tiền, ngươi ra phố mua xâu kẹo hồ lô về đây.


Ngươi muốn ăn sao không tự mình đi?


Ai đã đồng ý với sự phụ rằng sẽ chăm sóc ta thật tốt nhỉ?


Ngươi!

Phong Quang mỉm cười, nhét tiền vào trong tay Tri Vi, lại xoa đỉnh đầu hắn,
Tri Vi ngoan, mấy ngày nay ở trong phủ chắc buồn chán lắm. Mau đi ra ngoài chơi đi, tiền này ngươi muốn xài thế nào thì cứ xài thế đó.

Nếu chẳng phải vết thương của cô còn chưa tốt lên, thì cô nhất định sẽ ra ngoài cùng cậu bé.
Tri Vi liếc nhìn cô một cái, hừ một tiếng xoay người rời đi,
Chẳng phải là kẹo hồ lô thôi à? Ngươi chờ đó cho ta.


Trẻ con đúng là trẻ con, chơi vui thật.
Phong Quang nghiêng đầu nhìn ra cửa mà cười, cô nhàm chán mở truyện ra đọc, cũng không biết bao lâu sau, xung quanh liền tối sầm lại, trời dường như đã đen đi, nhưng hiện giờ ngay cả chạng vạng cũng chưa tới lúc.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, kia đâu phải là trời tối, mà là toàn bộ không trung đã bị một tấm màn nước thật dày che đậy. Có lẽ nói đúng ra, nơi bị che đậy chỉ có một mình Hạ phủ.
Phong Quang lập tức nghĩ tới Giao Long ghê tởm kia, cô chạy ra ngoài cửa, tất cả hạ nhân đều đang đứng tại chỗ bất động, chỉ có ánh mắt lộ vẻ sợ hãi của họ mới chứng minh họ chưa mất đi ý thức.
Hắn lại lần thứ hai ké9o cô vào trong lòng, cúi đầu hạ xuống trên môi cô một nụ hôn, hắn nhẹ nhàng thốt ra hai chữ,
Chờ ta.

Lại khẽ vuốt 6gương mặt cô, nam nhân áo trắng liền ngự kiếm rời đi.
Sau nửa canh giờ, Tri Vi bị để lại rốt cuộc không nhịn được mà5 đứng lên từ trên ghế,
Ngươi có thể đừng thở dài nữa hay không, ta đã nghe ngươi than thở ba mươi hai lần rồi. Sư phụ ta chẳng qua chỉ rời đi một lát mà thôi, chứ đâu phải không trở lại!


Hạ tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt.
Một giọng nói khàn khàn khó nghe vang lên.
Phong Quang đang muốn đi tìm cha mẹ liền quay đầu lại, chỉ thấy trước mắt là một nam nhân trên mặt mọc đầy vảy màu xanh lục, cô lui ra phía sau một bước,
Là ngươi, Mặc Khanhđâu rồi?


Mặc Khanh đương nhiên là đang vội vàng cứu người.
Nam nhân do Giao Long hóa thân mỉm cười,
Rốt cuộc thì ở ngoài thành vẫn còn một thân thể khác của ta đang chiến đấu với hắn. Hắn cho rằng chém mất một đầu của ta thì ta liền không cách nào phân thân, vậy cũng quá coi thường ta rồi.

Nghe được Mặc Khanh không sao, trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm.


Thoạt nhìn ngươi còn có vẻ rất lo cho hắn. Hạ tiểu thư, ta có một nghi vấn, không biết ngươi có thể giải đáp cho ta không?


Vẻ mặt cô đề phòng,
Cái gì?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.