Chương 1313: Ngoại truyện: một ván trăm năm (2)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 672 chữ
- 2022-02-10 04:01:00
Tóm lại...
Cô nghèo vốn từ, cuối cùng đành
Hừ
một tiếng, quay đầu sang chỗ khác, nói ngang:
Tóm lại chính là Đại sư huynh khô8ng thích con. Ở bên cạnh huynh ấy, con không có chút tự do thân thể nào cả. Vì huynh ấy mà bây giờ các sư huynh khác đều không dẫ3n con đi chơi!
Tri Vi nói:
Lúc nào con cũng muốn đi chơi thì làm sao được? Nên tu luyện nhiều hơn mới phải.
C9on vốn đâu cần trảm yêu trừ ma, vang danh thiên hạ. Con cũng không định phi thăng làm thần tiên, tu luyện nghiêm túc như vậy để l6àm gì chứ?
Cô bé nói với vẻ rất không có chí khí,
Mẹ con cũng nói, để con ở lại Tiên môn đợi đến lúc mười sáu tuổi là được, chờ5 khi con cập kê liền tìm một người để gả rồi sống ngày tháng yên bình.
Hắn ngồi xuống trước mặt cô,
Muội có biết, nếu không nhìn thấy muội, huynh sẽ lo lắng đến mức nào không?
Muội...
Cô không dám nhìn vào hắn mắt, ngón tay bối rối nghịch nghịch đai lưng, cuối cùng không nhịn được mà thấp giọng nói:
Rất xin lỗi...
Không cần xin lỗi.
Hắn đưa tay đặt lên khuôn mặt nhỏ của cô, đôi mắt đen nhuộm ánh trăng ôn hòa,
Huynh chỉ hy vọng Phong Quang có thể hiểu rõ, việc muội bỗng nhiên biến mất sẽ khiến huynh hoảng hốt cỡ nào.
Cô lắc đầu,
Con có mục tiêu chứ. Mục tiêu của con chính là ngồi ăn chờ chết.
Tiêu cực.
Cái này gọi là thoải mái.
Tri Vi mỉm cười,
Nếu như thế, vậy con cũng nên trở về thôi. Ta nghĩ, Đại sư huynh của con nhất định có thể khiến con sống thật thoải mái.
Ai da, con không quay về!
Dứt lời, mắt cô chợt hoa lên, khi mở mắt ra, cô đã đứng ngoài cửa phòng. Cô tức đến giậm chân,
Sư phụ, con không quay về!
Một bóng người phủ trên đầu cô, thân mình cô cứng đờ, máy móc xoay người lại, liền thấy một nam nhân thần sắc ôn hòa, ôn hòa đến mức khiến cô kinh hồn bạt vía.
Ừm...
Cô giơ tay ôm lấy hắn, nói giọng mềm mại:
Muội biết sai rồi, nhưng sư huynh ơi, muội có thể đưa ra một ý kiến nhỏ hay không?
Hắn biết ngay khi cô chủ động nhào vào lòng thì tất nhiên sẽ có chuyện, nhưng điều này cũng không thể ngăn hắn đưa tay ôm lấy cô,
Phong Quang có ý kiến gì thì cứ nói ra nghe một chút.
Rất đơn giản, muội hy vọng... về sau sư huynh có thể đừng trông coi muội chặt như thế.
Sư, sư huynh...
Vì sao lại trốn tránh huynh?
Mạc Khanh mặc áo trắng, thân thể mất đi một cánh tay chợt hiện vẻ gầy yếu dưới ánh trăng.
Phong Quang rúm ró bất an,
Muội không trốn tránh huynh, muội chỉ muốn đến thăm sư phụ...
Ồ? Bây giờ con còn nhỏ mà đã muốn gả chồng rồi sao?
Không đâu ạ. Chỉ là con cảm thấy, cuộc sống tiến hành theo kế hoạch thì mới không xáo trộn, nếu tới tuổi phải gả chồng, thì chọn nam nhân mình thích để thành hôn là được.
Xem ra Phong Quang không có mục tiêu gì rồi.
Nếu muội không trốn tránh huynh, thì vì sao lại không nói với huynh một tiếng mà đã rời đi thời gian dài như vậy?
Cô ngẩng đầu nhìn trời,
Sư huynh... muội mới rời đi có nửa canh giờ.
Cho nên thời gian cũng không dài lắm.
Hắn mỉm cười,
Phong Quang có thể đổi sang ý kiến khác, xem huynh có thể đồng ý hay không.
Cô đẩy hắn ra,
Huynh không thể như vậy, muội cũng có quyền tự do thân thể chứ!
Ở trong tầm mắt huynh, Phong Quang có thể được hưởng các loại tự do nên có.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.