Chương 1376: Cua đổ ảnh đế hết thời (61)


Giọng Ngô Sâm bình tĩnh bất thường,
Anh Đoạn.



Chuyện lần này tôi còn chưa kịp cảm ơn cảnh sát Ngô cho tốt.
Đoạn Mộ cười, mắt hơi cong,8
Tôi luôn cảm thấy có chút băn khoăn.



Bắt lấy hung thủ giết người là chức trách của tôi.


Phải, tôi muốn đi cứu người.


Cảnh sát Ngô, tạm biệt.
Khi đến gần cô gái, Đoạn Mộ mỉm cười ngắt điện thoại.
Phong Quang cúi đầu ngồi trên ghế, cô nhìn đôi chân giẫm trên mặt đất của mình, khẽ kéo áo sơ mi màu trắng mình đang mặc, trong lòng thầm hoảng hốt. Trong tầm mắt cô bỗng xuất hiện một đôi giày.

Cô ấy rất xinh đẹp.


Chỉ là xinh đẹp thôi sao?


Cũng rất đáng yêu.

Người bị thôi miên đôi lúc cũng sẽ nói ra suy nghĩ trong tiềm thức của mình.

Cho dù cô ấy đã quên tôi, không thích tôi, cô ấy vẫn là của tôi.
Giọng nói của Đoạn Mộ tràn ngập nhu tình,
Phong Quang vĩnh viễn không rời khỏi tôi được. Tôi sẽ trói buộc cô ấy bên cạnh tôi, mãi mãi.


Phong Quang thích tự do.


Còn gì nữa?


Tuy thoạt nhìn có vẻ thích được nuông chiều, nhưng lại có thể vì người mình thích mà không màng nguy hiểm tính mạng. Cô ấy như vậy, thật...


Mê người, đúng không?
Đoạn Mộ đè thấp giọng, dường như cực kỳ sung sướng.

Cô ấy thích tự do, nếu tôi không cho cô ấy được, vậy tôi liền cùng mất tự do với cô ấy.
Đoạn Mộ lại thở dài một tiếng,
Cảnh sát Ngô, anh đúng là một cảnh sát tốt. Nếu có người gặp khó khăn, hẳn anh nhất định sẽ đi giúp đỡ, có đúng không?


Đúng.


Anh ra khỏi trung tâm thương mại, rẽ trái đi ba trăm mét, trèo qua lan can, ở đó có một người đang chìm dưới nước, anh ta cần anh hỗ trợ.


Cảnh sát Ngô đúng là một cảnh sát t3ốt, khiến người ta bội phục.
Đoạn Mộ bỗng nhiên cười,
Không biết cảnh sát Ngô cảm thấy... Phong Quang thế nào?


Cô ấy rất tốt.
Ngô Sâ9m đứng im ở cửa không nhúc nhích, nhân viên trung tâm muốn đóng cửa nhưng thấy anh ta mặc đồng phục cảnh sát thì lại ngại đuổi anh ta, hơn nữa...6 thân mình cứng đờ bất động, ánh mắt không chút ánh sáng này... thật sự khiến người ta sợ hãi.
Đoạn Mộ lại cười hỏi:
Phong Quang tốt đến5 thế nào?

Hắn lấy ra một chiếc áo khoác trong túi phủ thêm cho cô, lại ngồi xổm xuống, lấy ra một đôi giày, nhẹ nhàng nâng cô chân lên, hắn thấp giọng nói:
Anh là Đoạn Mộ, là chồng của Phong Quang.


Chồng?
Cô khựng lại,
Nhưng mà tôi đã có bạn trai.


Phong Quang nhớ nhầm rồi, em chỉ có một người đàn ông là anh thôi.
Đoạn Mộ xỏ xong giày cho cô, lại đứng lên ngồi vào bên cạnh, rồi ôm cô lên trên đùi mình. Hắn bỗng nhiên lấy ra một chiếc kẹp tóc màu hồng nhạt cài lên tóc cô, hôn đỉnh đầu cô mà cười nói:
Phong Quang không thích anh sao?


Cũng không phải...
Cô sờ lên chiếc kẹp tóc trên đầu,
Đây là gì vậy?


Khi mua quần áo, anh cảm thấy chiếc kẹp tóc này sẽ đặc biệt hợp với Phong Quang nên liền mua tới.
Hắn sung sướng nheo mắt lại,
Quả nhiên cực kỳ thích hợp, Phong Quang cài lên rất đáng yêu.


Vậy, vậy sao...
Má cô nóng lên, lại nghĩ một chút, cô bỗng nhiên muốn xuống khỏi người hắn. Hắn ôm chặt cô,
Phong Quang muốn làm gì vậy?

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông, hắn đang cười mỉm ôn nhu với cô, cô bỗng nhiên nhìn đến ngơ ngẩn.

Phong Quang, anh tới đón em về nhà.


Đón tôi về nhà... Anh là ai?

Ngô Sâm không chút ngập ngừng mà nói:
Phải, cô ấy như vậy thật mê người.


Nhưng mà... Cô ấy là của tôi.
Đoạn Mộ đang nói nhẹ nhàng chợt cao giọng,
Cô ấy là của một mình tôi.

Ngô Sâm nói:
Cô ấy đã quên anh, cô ấy cần một sự bắt đầu mới.


Tôi muốn đi nói rõ với bạn trai tôi rằng tôi vừa gặp đã thích anh!
Cô ôm mặt thẹn thùng nói:
Tôi phải chia tay với anh ta trước đã, như vậy tôi mới có thể thích anh được!


Ông trời ơi, trong một buổi tối mà cô vừa gặp đã thích hai người đàn ông! Đây thật sự là một chuyện không thể tưởng tượng nổi!

Đoạn Mộ khựng lại một lúc, bỗng nhiên hắn khẽ bật cười rồi hôn lên môi cô,
Không sao cả... Tôi đã nói rõ ràng, Phong Quang không cần gặp hắn.


Phong Quang ngồi trong lòng hắn càng ngày càng mất hết sức lực, ngoại trừ người đàn ông trước mặt đang hôn mình, thì đầu óc cô choáng váng đến mức chẳng thể quan tâm điều gì khác được.

Mà ở bên kia, Diêu Phong đưa Đoạn Mộ về nhà còn chưa kịp rời đi thì đã thấy có người định nhảy sông. Anh ta lập tức xuống xe ôm giữ lấy người đó, sau khi thấy người đó là Ngô Sâm, anh ta liền hô to,
Này! Cảnh sát Ngô, anh phát điên cái gì thế! Còn sống không tốt à?



Tôi muốn đi cứu người...
Ngô Sâm lẩm bẩm:
Cứu người là chức trách của tôi...


Diêu Phong nhìn mặt sông thì không hề thấy có ai khác. Anh ta ôm chặt Ngô Sâm từ sau lưng mà kêu lên:
Anh nhìn lầm rồi! Ở đó không có người!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.