Chương 1411: Cua đổ hoàng đế bệnh tật (30)


Mọi người càng thêm trầm mặc.

Mộ Quy lại rộng lượng cười, nhìn Nhật Quỹ,
Vẫn nói huynh trưởng như cha, Nhật Quỹ công tử bắt bẻ như vậy cũng8 không có gì là kỳ quái, nhưng xét ra... ta chỉ lớn hơn Phong Quang không đến mười tuổi. Tuổi càng lớn càng biết chăm sóc người khác, đây chẳng phả3i là chuyện tốt sao?



Tuổi quá lớn liền có sự khác biệt, Phong Quang còn nhỏ tuổi, tính tình hoạt bát, nếu ở bên người quá lớn tuổi, nàng 9sẽ chỉ cảm thấy nặng nề mà thôi.
Nhật Quỹ không sợ thân phận của Mộ Quy, hắn lớn mật nói:
Từ nhỏ, cha mẹ ta đã chết vì bệnh, họ giao Phong Quang 6cho ta chăm sóc, nếu Phong Quang không tìm thấy người thích hợp, ta cũng sẽ chăm sóc nàng cả đời. Huống chi trong cung ngươi lừa ta gạt, cá tính Ph5ong Quang lại đơn thuần, hoàng cung vốn không thích hợp với nàng ấy, vẫn mong bệ hạ đừng nên nói đùa.


Nhật Quỹ công tử...
Hai mắt Mộ Quy híp lại, ý cười đặc biệt chân thành,
Đúng là một ca ca tốt.


Ta và Phong Quang sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, nàng chỉ có một người thân là ta, đương nhiên ta phải đối tốt với nàng.


Ca ca...
Phong Quang lau nước mắt, phối hợp diễn dáng vẻ cảm động rơi lệ.
Nhật Quỹ khuôn mặt thẫn thờ khẽ vỗ đầu cô, rất có loại cảm giác huynh trưởng như cha, tình thương như núi.
Cũng ngay lúc không khí hòa hoãn lại, Mộ Quy lại cười nói một câu,
Nếu ta nói ta nhất định phải đưa Phong Quang tiến cung thì sao?

Chỉ một chớp mắt này, trong lòng mọi người dường như bị bóng đen che kín, bởi lời Mộ Quy nói thực sự có tính uy hiếp mười phần.
Cho dù Hoa Chúc Chúc vốn tính tùy tiện cũng đã nhận ra điều không ổn, cô ta sốt ruột nhìn Phong Quang, lại quay đầu nói với Mộ Quy:
Bệ hạ, Phong Quang là bằng hữu của ta, mong ngài đừng ép...


Thần Nữ.
Mộ Quy nhìn Hoa Chúc Chúc với ánh mắt không chút tình cảm, tuy khóe mắt hơi cong mang theo ý cười, nhưng đôi mắt đó lại lạnh lùng khiến người ta kinh sợ,
Đây là chuyện giữa ta và Phong Quang, không tới lượt người ngoài chõ mũi.

Hoa Chúc Chúc sợ hãi lui về phía sau một bước, đây là lần đầu tiên cô ta thấy Mộ Quy như vậy. Trước đây cô ta vẫn cho rằng hắn là một quân vương tốt tính, nhưng người có thể ngồi trên đế vị, có ai là thực sự vô hại đâu?
Mộ Quy lại dừng tầm mắt trên người Phong Quang, ý cười không đổi,
Không biết Phong Quang cô nương có nguyện ý gả cho ta không? Hay là... nguyện ý để ta trói nàng về cung rồi mới gả cho ta?

Đây là lần đầu tiên Phong Quang biết, hóa ra còn có cách cho người ta chọn một trong hai như vậy.
Nhật Quỹ đã kéo Phong Quang ra phía sau mình, cho dù đối mặt với Mộ Quy, hắn cũng không hề giảm khí thế,
Phong Quang sẽ không chọn cái nào, nàng ấy sẽ đi theo ta.

Bỗng một nhóm người áo đen xuất hiện trong đám đông, cũng không biết ai đã hô lên một tiếng
Có thích khách
, dân chúng hoảng loạn chạy vội, bát cháo rơi đầy đất.

Mộ Quy nhíu mày, lạnh nhạt bật ra hai chữ,
Phong Tuyền.



Dạ, bệ hạ.
Phong Tuyền phất tay,
Bắt hết thích khách lại cho ta!



Tuân lệnh!
Một đám binh lính nhận lệnh, rút đao xông về phía trước.

Thấy thế, Nhật Quỹ liền kéo người bên cạnh chạy vào giữa đám người đang kinh hoảng, hắn nói:
Thần lực của ta cần ánh mặt trời mới có thể khôi phục, mà thời gian này thủ đô Nam Thải đều có mưa, chỉ riêng hôm nay mới thấy lộ mặt trời. Đừng lo lắng, hãy nghĩ đến nước Đông Dương, chúng ta sẽ rất nhanh chóng trở về, Phong Quang...


Chỉ là vừa cúi đầu, hắn liền dừng chân lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.