Chương 1497: Cua đổ… thúc thúc, người có muốn yêu đương cấm kỵ không? (56)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 1082 chữ
- 2022-02-10 09:41:50
Phong Quang bị nàng chọc cười, cô còn nói thêm:
Cô không nên hỏi ta, người cô cần hỏi là ca ca ta mới đúng, đèn lồng là của hắn.
Nam Quốc lại nhìn về phía Tạ Kết.
Tạ Kết ngẩn ra, vội khẽ hắng giọng, bày ra dáng vẻ một người có học nên có, hắn ta nói:
Cô th3ích đèn lồng của ta sao?
Ừm.
Nam Quốc gật gật đầu, còn nói thêm:
Cha ta đã nói, muốn có được thứ gì, thì phải dùng một thứ kh9ác để đổi. Nếu ngươi không thích đèn lồng của ta, ta có thể giúp ngươi làm chuyện khác.
Hắn không phải người.
Nam Quốc nói:
Mẹ ta nói như vậy.
Mọi người lại trầm mặc lần nữa.
Nam Quốc nhìn về phía Tạ Kết đang im lặng không nói gì,
Ta thích đèn của ngươi.
Tạ Kết lại hỏi:
Một mình cô ở bên ngoài thế này, vậy cha mẹ cô đâu?
Mẹ ta nói muốn nhảy xuống biển, cha ta đi cùng.
Mọi người:
...
Khi cha ta tâm tình tốt thì không cướp đoạt đồ, nếu như muốn có thứ gì từ một người nào đó, hắn sẽ hỏi như vậy.
Cho nên mới nói cha ngươi là người nào nha!
Phong Quang vội vàng đoạt lấy đèn bí đỏ trong tay Nam Quốc rồi lại nhét nó vào trong tay Tạ Kết,
Như vậy thì tốt rồi, đèn của ca ca ta tặng cho cô, đèn của cô tặng cho ca ca ta, như vậy cô liền không nợ ca ca ta gì cả, không cần giúp ca ca ta giết người gì đó!
Phong Quang hỏi:
Chẳng phải vừa rồi cô 6còn nói cô không có cha sao?
Mẹ ta nói ta không có cha.
Chỉ là mẹ nàng nói nàng không có cha mà thôi, chứ đâu có nghĩa là nàng5 không có cha, nếu không thì nàng là từ đâu nhảy ra được chứ?
Phong Quang trầm mặc.
Tạ Yêu Yêu cũng không khỏi mở miệng,
Mẹ ngươi muốn đi tìm chết, sao ngươi không lo lắng chút nào vậy?
Nam Quốc liếc mắt nhìn Tạ Yêu Yêu một cái,
Mẹ ta sẽ không chết.
Phong Quang nói:
Hẳn là mẹ ngươi giận dỗi với cha ngươi nên nói đùa rồi.
Cô thích...
Bị nàng nhìn chằm chằm như vậy, Tạ Kết dần đỏ mặt,
Vậy cô cứ cầm đi là được.
Ngươi có muốn ta giúp ngươi giết người nào không?
Tạ Kết kinh sợ hỏi:
Vì sao cô lại hỏi ta như thế?
Không phải.
Nam Quốc sửa lại,
Ta còn sống, mẹ ta sẽ không chết được.
Tạ Kết gật đầu,
Trên đời này, sẽ không có mẫu thân nào nỡ bỏ lại con mình mà rời đi.
Không phải.
Nam Quốc lại bình tĩnh nói:
Cha ta nói nếu mẹ ta dám chết, cha sẽ giết ta.
Được, Tạ Kết.
Nam Quốc nói:
Tương lai nếu ngươi gặp nạn, ta sẽ đến giúp ngươi.
Dứt lời, Nam Quốc cũng đi xa.
Phong Quang
Chậc chậc
hai tiếng, huých tay Tạ Kết nói:
Ngay cả ca ca cũng nguyện ý làm vụ trao đổi đèn lỗ vốn như vậy, cô nương Nam Quốc kia cũng thật thú vị, có đúng không?
Mọi người:
...
Cô nương Nam Quốc này rốt cuộc sống trong kiểu gia đình gì vậy!? Hơn nữa nhìn dáng vẻ nàng bình tĩnh nói ra như thế, dường như nàng đã tập mãi thành quen với chuyện phụ thân nói muốn giết nàng!
Tạ Kết khựng lại hồi lâu mới nói:
Sao có thể tùy ý nói muốn giết là giết được? Còn có vương pháp hay không?
Phong Quang lập tức nhìn hắn bằng ánh mắt thần kỳ, đường đường là tiểu bá vương Tạ Kết mà lại biết nhắc đến hai chữ vương pháp này hay sao?
Cha ta nói chúng ta là người giang hồ, không cần tuân theo vương pháp giống những người ngu muội kia.
Phong Quang hỏi:
Cha cô rốt cuộc là người nào?
Tính tình Nam Quốc tuy rằng có chút lạnh nhạt, nhưng nàng cũng không hề ngốc nghếch, đèn của người ta rõ ràng đẹp hơn nhiều so với quả bí đỏ mẹ nàng tùy tiện ngắt ra từ vườn rau, thấy thế nào cũng là nàng được lợi, nàng lại nhìn Tạ Kết hỏi:
Ngươi tên là gì?
Ta...
Tạ Kết còn chưa nói xong, Phong Quang đã cướp lời:
Ca ca ta tên là Tạ Kết!
Thời gian ba năm không thể nói là dài, nhưng cũng không thể coi là ngắn, hoàng hậu nương nương dần dần thất sủng, Tiêu quý phi dần dần thu được thánh ân, vào ngày bệ hạ nói muốn lập con trai của Tiêu quý phi làm Thái tử, ông ta cũng đồng thời tuyên bố chiếu thư phế hậu.
Lý do?
Lý do rất đơn giản, bệ hạ điều tra ra hoàng hậu nương nương và Tạ Tầm Tạ đại nhân lén lút thư từ qua lại, thánh nhan giận dữ, tuyên bố muốn chém toàn bộ người Tạ phủ.
Nam Quốc nghĩ một chút, rồi gật đầu,
Cảm ơn.
Nàng xoay người rời đi, vừa mới đi được hai bước, nàng lại quay đầu lại hỏi Tạ Kết:
Thật sự không cần ta giúp ngươi giết người sao? Võ công của ta rất lợi hại.
Không cần! Thật sự không cần!
Tạ Kết lau mồ hôi lạnh trên trán, chỉ sợ cô nương này thật sự không giết người thì không bỏ qua.
Ừ... Hử?
Tạ Kết nhận ra mình bị trêu chọc, hắn ta lại bày bộ mặt nghiêm trang:
Nói linh tinh gì thế, trở về!
Hắn ta dẫn đầu đi về phía trước, chỉ là vành tai có chút đỏ lên.
Mọi chuyện xảy ra trên hội hoa đăng chỉ tựa như một tình tiết nhỏ, có người rời đi, cũng có người còn đang chờ đợi.
Việc này vừa truyền ra, triều đình khiếp sợ.
Ta nhổ vào!
Đàm Nhu mắng:
Chỉ với dáng vẻ toàn tâm toàn ý kia của đại bá đối với đại tẩu, ngay cả hoa lâu cũng không dám đi dạo, sao ông ấy có thể có một chân với hoàng hậu nương nương được!? Nói Tạ Chiểu cùng nữ nhân khác có một chân thì ta tin, nhưng nói đại bá và nữ nhân khác có quan hệ không thanh bạch, lão hoàng đế này chắc là bị mù mắt!
() Có một chân: Chỉ việc gian díu.
Lão phu nhân mở mắt ra,
Được rồi, ngươi bớt nói một câu đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.