Chương 1508: Cua đổ… thúc thúc, người có muốn yêu đương cấm kỵ không? (67)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 691 chữ
- 2022-02-10 09:47:22
Một thiếu nữ nói muốn cưới một nam nhân về nhà, những lời thế này, mọi người ở đây vẫn là lần đầu tiên nghe nói đến.
Vô Danh ngây 8người tại chỗ, bởi vì che mặt nên cũng không nhìn ra vẻ mặt hắn thế nào.
Đôi mắt Phong Quang tỏa sáng, thoạt nhìn rất có hứng thú3 đối với sự phát triển tiếp theo của câu chuyện. Nếu cô có hứng thú, vậy Tạ Trạm cũng liền có hứng thú, đôi mắt hắn mang ý cười, lại buồn9 rầu nói với Nam Quốc:
Vô Danh vốn không phải là người của ta, sao ta có thể đem hắn cho ngươi được chứ?
Phong Quang lại kéo tay Tạ Trạm lắc tới lắc lui,
Nam Quốc cũng đã thật lòng muốn trao đổi như vậy, chàng cứ đem Vô Danh cho nàng ấy đi.
Tạ Trạm nhìn ngọc bội trong tay Nam Quốc, hắn nói:
Đây là ngọc bội làm từ bất lão ngọc, người đeo sẽ kéo dài tuổi thọ, giá trị vô cùng. Nếu cô nương thật sự muốn dùng ngọc bội này để đổi lấy Vô Danh, chỉ sợ phụ thân ngươi cũng sẽ không đồng ý với vụ mua bán lỗ vốn này.
Lỗ vốn...
Cha ngươi rốt cuộc đã nói lý luận kỳ quái gì với ngươi thế? Là hắn sờ soạng ngươi, không phải ngươi sờ soạng hắn có được không!?
Nam Quốc lại nhìn Tạ Trạm nói:
Nếu ngươi không chịu đem hắn cho ta, ta đánh không lại ngươi, nhưng cha ta nhất định sẽ đến giúp ta.
Tạ Trạm cười hỏi:
Kiếm pháp của cô nương cao cường như vậy, là do cha ngươi dạy sao?
Kiếm pháp là mẹ ta dạy.
Nam Quốc trả lời:
Tiên pháp mới là cha ta dạy.
Dường như Tạ Trạm trầm ngâm một phen,
Chỉ với võ nghệ của cô nương, liền có thể biết võ nghệ của cha mẹ ngươi nhất định không tầm thường. Nếu như cả hai vị cùng tới tìm ta muốn đòi người, chỉ sợ ta cũng khó có thể chống đỡ.
Mẹ ta sẽ không đánh nhau với ngươi.
Phong Quang nói chen vào,
Vì sao?
Nam Quốc nghiêm trang nói:
Mẹ ta không thích đánh nhau với người đẹp.
Tam thúc thúc!
Phong Quang lập tức kéo tay Tạ Trạm nói:
Chàng cứ đem Vô Danh cho Nam Quốc đi!
Cô rất sợ hãi, nếu cao thủ võ lâm như Nam Quốc cô nương coi trọng Tạ Trạm, vậy cô muốn đoạt cũng không đoạt nổi.
Đừng nóng vội.
Tạ Trạm thấp giọng cười khẽ, dĩ nhiên là hiểu rõ vì sao Phong Quang cuống lên như vậy.
Lúc này, Nam Quốc lấy ngọc bội màu trắng bên hông xuống, nàng nói:
Đây là ngọc bội gia truyền nhà ta, có thể trừ tà tránh độc, là quà gặp mặt cha ta cho ta, ta vẫn không hề bán đi. Hiện tại ta dùng ngọc bội này đổi lấy nam nhân thối với ngươi có được không?
Nam Quốc nói:
Ngươi v6ừa nói đó, hắn có kỳ hạn mười năm với ngươi.
Ý cô nương là muốn ta mở miệng, bảo Vô Danh cùng về nhà với ngươi sao?
C5ha ta đã nói rồi, thân là nữ tử thì nên có trách nhiệm, không thể phá hỏng trong sạch của người ta liền bỏ đi luôn, cho nên ta phải chịu trách nhiệm với hắn.
Vô Danh đột nhiên cảm thấy tức nghẹn, chỉ là trước nay hắn vốn ít lời, nên lúc này mới im lặng không nói gì mà thôi.
Nam Quốc vô tội chớp mắt,
Ta không biết ngọc bội này quý giá như vậy.
Không biết phụ thân cô nương tên họ là gì?
Tạ Trạm hỏi. Người có thể có miếng ngọc bội này, nhất định không phải là người thường.
Nam Quốc chỉ nói:
Ta không biết tên ông ấy là gì, chỉ biết mẹ ta gọi ông là cục nợ, người khác đều gọi ông ấy là Ôn tiên sinh.
Phong Quang nghi hoặc,
Cô không cùng họ với cha cô sao?
Ta cùng họ với mẹ ta.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.