Chương 1594: Sư phụ, song tu nhé! (4)


Ngư Côn khựng lại, tiếp theo liền bất đắc dĩ đỡ trán.

Phong Quang nhìn về phía nữ nhân đang hấp tấp đi tới, cô lại hỏi:
Cô là?



T8a là Phi Tử Diên.
Mỹ nhân mặc một thân váy sam màu tím cười nói:
Cô nương, cô đừng nghe Ngư Côn nói bậy, chỉ vì hắn thấy cô mặc đồ phú quý, cho 3nên mới muốn lừa tiền cô thôi.

() Thiệp thế chưa thâm: Chưa tiếp xúc nhiều với xã hội, chưa trải qua nhiều chuyện trên đời.
Ngay cả chuyện lừa tiền mà hắn cũng có thể nói ra lời lẽ chính đáng như vậy .
Phi Tử Diên nói:
Ngươi đừng nói hươu nói vượn, rõ ràng ngươi có tâm xấu xa đi lừa người. Nếu không phải ta tới đây, nói không chừng ngươi lấy được tiền của người ta xong thì chỉ trong chớp mắt liền chạy trốn, nào có gì gọi là hướng dẫn cho người ta?


Đúng vậy, ngươi không nhìn thấy lúc ông lão đáng thương kia nhận được một thỏi vàng liền lập tức đứng lên chạy.
Ngư Côn
Hừ
một tiếng, mở cây quạt trong tay ra, hắn nói với chính mình, hắn là công tử ôn nhu, không thể tức giận được.
Phi Tử Diên khó có lúc lại trầm mặc như vậy.
Phong Quang nhìn tuồng kịch này, lại hỏi:
Các ngươi là một cặp tình nhân sao?

Nói cũng thật là ăn ý!
Phong Quang thương thay cho vị nam chính kia một chút, rồi trực tiếp vòng qua bọn họ đi vào trong thành, không hề muốn để ý đến bọn họ.
Ngư Côn lại đuổi theo,
Cô nương, ta còn chưa biết danh tính của cô.


Bèo nước gặp nhau, các ngươi không biết tên của ta cũng không sao.


Bèo nước gặp nhau, tức là có duyên đó.
Ngư Côn còn nói thêm:
Cô nương hẳn cũng muốn đến Vô Vọng Thiên nhỉ, hay là chúng ta kết bạn đồng hành nhé.


Ta đi một mình là được.

Phi Tử Diên sửng sốt, Ngư Côn ngay cả quạt cũng ngừng phe phẩy, tiếp theo hai người liền trăm miệng một lời mà nói:

Sao ta có thể coi trọng nữ nhân không có đầu óc này!?


Sao ta có thể coi trọng nam nhân không có phẩm hạnh này!?

Ngư Côn cắn răng,
Nếu không phải ngươi dùng hết tiền của chúng ta để cứu tế dân chạy nạn, hiện giờ ta lại phải vì lộ phí mà bày mưu tính kế hay sao?

Hắn đang nỗ lực kiếm tiền đi đường, kết quả nha đầu này còn chạy tới phá đám.
Nhắc tới chuyện này, Phi Tử Diên lại chẳng hề chột dạ,
Những người đó đáng thương, ngươi không thấy còn có một ông lão đi đứng không tiện sao? Quần áo ông ấy rách nát, cũng không có tiền ăn cơm, ta cứu tế một chút thì làm sao vậy.


Ôi ôi ôi, nói cũng không thể nói bậy được!
Ngư Côn kêu lên:
Vì ta thấy vị cô nương này xinh đẹp, cho nê9n mới muốn đến gần mà.


Bởi vì ngươi cảm thấy ta xinh đẹp, cho nên liền muốn lừa tiền ta?
Phong Quang khoanh tay đứng nhìn Ngư Côn, tính6 xem mình có nên trực tiếp gọi ra một hồi sóng to gió lớn thổi bay hắn đi hay không, nhưng nghĩ lại thì đây là trong thành, sẽ không khỏi vạ lây đ5ến người vô tội nên đành thôi.
Ngư Côn lại nghiêm trang nói:
Tôi thấy cô nương từ ngoài thành tới, lại có dáng vẻ thiệp thế chưa thâm, lúc này mới muốn sử dụng chính bản thân để hướng dẫn cho cô nương một bài học, rằng không thể không có lòng cảnh giác.


Cô nương đi một mình sẽ rất nguy hiểm nha, dọc đường này vẫn nên có ta bảo vệ cô nương mới tốt.
Ngư Côn nói hiên ngang lẫm liệt, kỳ thật chẳng qua cũng vì hắn không có tiền.

Phi Tử Diên thật ra lại an tĩnh đi theo sau, để Ngư Côn tự do phát huy tài ăn nói.

Phong Quang chưa từng gặp người nào có da mặt dày như vậy, cô dừng chân, quay đầu giận dữ nói:
Ngươi mà đi theo ta nữa, có tin ta sẽ đập bay ngươi không?


Ngư Côn lập tức trở nên hứng thú bừng bừng,
Đánh là thương mắng là yêu, không đánh không mắng là vô lại. Tới tới tới, cô nương nguyện ý đánh ta, ta vui vẻ tiếp nhận.



Ngươi!
Phong Quang cắn răng, quai hàm bạnh ra. Nhìn xem, bất kể là ai đi chăng nữa, đối với cái kiểu vô lại không biết xấu hổ này đều sẽ cảm thấy cực kỳ tức giận.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.